Chương trước
Chương sau
Nhìn tư thái không để ý đến địa vị, thân thế của Lý Thừa Ngân – Thiếu Chủ của Đà La Môn, mọi người đang ngồi trong căn phòng đấu giá đều giật mình.
“Kỷ Lãnh Hoàng, hắn điên rồi à?”
“Đừng tưởng mang họ Kỷ là có thể không xem Đà La Môn vào mắt.”
“Nhìn xem Lý Thừa Ngân không có ra lệnh cho tám Chân Nhân đánh gục Kỷ Lãnh Hoàng!!” Một người tán tu tinh ý nói ra.
Nghe giọng nói thản nhiên tựa như nói một việc hiển nhiên của Kỷ Lãnh Hoàng, Lý Thừa Ngân lập tức quay người nhìn chòng chọc tới, ánh mắt tức giận.
“To gan!” Lưu Minh quát lớn, tay liền rút kiếm định tấn công, hôm nay bọn họ gặp phải nhiều việc làm họ tức điên, bắt đầu là Phong Thanh Dương, sau đó Lý Thừa Ngân bị dính thủ đoạn trong tối làm hắn không thể nói chuyện, giờ còn gặp một kẻ không biết trời cao đất dày là gì.
“A!” Lý Thừa Ngân lạnh lùng kêu một tiếng ngăn cản Lưu Minh.
“Thiếu Chủ?” Lưu Minh nhìn lại Lý Thừa Ngân, vẻ mặt khó hiểu, tại sao Thiếu Chủ không cho phép hắn ra tay giết chết Kỷ Lãnh Hoàng?
Lý Thừa Ngân lạnh lùng lắc đầu rồi quay người bước đi trong các ánh mắt nghi ngờ của mọi người.
“Kỷ Lãnh Hoàng, đừng tưởng ngươi có sư phụ tu vi Chân Quân thì có thể làm càng, hôm nay Thiếu Chủ của chúng ta không tính toán với ngươi!” Trước khi đi, một Chân Nhân biết lai lịch của Kỷ Lãnh Hoàng cảnh cáo bằng giọng băng hàn.
“Có giỏi thì cứ xông lên, một mình ta chấp hết!” Kỷ Lãnh Hoàng khoát tay trong khi nói, tư thái tự tin.
“Hừ!” Chân Nhân kia rên một tiếng khó chịu rồi đi theo Lý Thừa Ngân, bọn họ còn phải đuổi theo Phong Thanh Dương vì họ nghĩ rằng Phong Thanh Dương đã sử dụng chú thuật cấm ngôn lên người Lý Thừa Ngân.
Chú thuật là một loại pháp thuật quỷ dị và hiếm có, phần lớn chú thuật đều đáng sợ kinh khủng, giết người cách xa hàng trăm ngàn km và còn có nhiều tác dụng khác.
Đám người Lý Thừa Ngân rời khỏi căn phòng, bầu không khí căng thẳng biến mất, toàn bộ mọi người đang nhìn vào Kỷ Lãnh Hoàng, vẻ mặt kinh sợ vì ngay cả Lý Thừa Ngân cũng không dám tính toán với cậu ta, hơn nữa, từ trong lời của người Chân Nhân kia thì Kỷ Lãnh Hoàng là đệ tử của một Chân Quân, tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
“Có lẽ hắn là đệ tử của một vị Chân Quân trong Kỷ Hằng Vương Triều?!” Một tán tu suy đoán.
“Có thể là vậy, nhờ Kỷ Hằng Vương Triều nên Kỷ Lãnh Hoàng không sợ Lý Thừa Ngân.” Một người gật gù.
Bọn họ không thể biết câu trả lời chính xác nhưng cứ đưa ra suy đoán, nhờ đó thân thế Kỷ Lãnh Hoàng càng thần bí hơn.
“May là bọn chúng không liều mạng!” Kỷ Lãnh Hoàng thở dài một hơi ở trong lòng, cậu cũng ghét loại người ỷ thế hiếp người, giết chóc một cách trắng trợn nên thường xuyên càng quét bọn cướp, hôm nay nhìn thấy cách làm việc khó ưa của Lý Thừa Ngân nên Kỷ Lãnh Hoàng châm chọc một câu chứ không thật sự muốn tiến lên đánh một trận.
Lời nói trước đó là lời mạnh miệng thôi, một Kỷ Lãnh Hoàng lấy gì đánh bại tám Chân Nhân? Cho dù có đánh bại thì cũng mất nửa cái mạng rồi, không còn sức lực đi vào Trúc Cơ Cốc.
“Quốc Tấn, Nhật Thy, người này là ai?” Lý Duy Mạnh truyền âm cho Trịnh Quốc Tấn và Lê Nhật Thy, ông cũng bất ngờ trước hành động đột ngột của Kỷ Lãnh Hoàng.
“Chúng tôi không biết!” Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy lắc đầu liên tục.
“Chúng tôi gặp Kỷ Lãnh Hoàng trong một nơi đông người ở Hàn Linh Thành, và kết bạn từ lúc đó.” Lê Nhật Thy bổ sung thêm.
“Thôi nói gì cũng đã muộn rồi, từ nay về sau cách xa người của Đà La Môn một chút, tên Thiếu Chủ kia đã xem chúng ta là bạn của Kỷ Lãnh Hoàng, chắc chắn chúng ta sẽ gặp phải một khó khăn nêu gặp Đà La Môn.” Lý Duy Mạnh cười khổ.
“Vâng!” Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy gật đầu nhưng khuôn mặt thì hơi buồn rầu, nghe nói Đà La Môn cũng tham gia Trúc Cơ Cốc, mạng sống của hai người sẽ nguy hiểm nếu gặp phải Đà La Môn bên trong Trúc Cơ Cốc đó.
“Đừng lo lắng, tôi cũng tham gia Trúc Cơ Cốc, bọn người của Đà La Môn không tổn thương đến mọi người được đâu.” Như thể biết mối lo âu của họ, Kỷ Lãnh Hoàng cười nói.
“Nhờ vào cậu hết.” Lý Duy Mạnh nhẹ nhàng gật đầu, chấp nhận sự bảo vệ của Kỷ Lãnh Hoàng vì mọi chuyện đề do Kỷ Lãnh Hoàng làm ra, còn nữa, thân thế của cậu ta không đơn giản.
Chân Quân bình thường chưa đủ sức ảnh hưởng khiến cho Lý Thừa Ngân lùi bước!
Đó phải là một vị Chân Nhân rất mạnh!
“Nếu mọi người còn chưa yên tâm thì hãy nhận lấy lá phù này.” Kỷ Lãnh Hoàng suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân vừa kéo người khác vào chuyện không tốt, thế là Kỷ Lãnh Hoàng đưa cho mỗi người một lá phù.
“Đây là Kim Giác Phù do chính tay sư phụ của tôi luyện chế, cấp ba thượng phẩm, chứa đựng một đòn toàn lực của tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.” Kỷ Lãnh Hoàng ngẩng cao đầu giải thích.
“Cảm ơn anh.” Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy vui vẻ nhận từ tay Kỷ Lãnh Hoàng. Còn Lý Duy Mạnh thì thở dài một hơi, trút bỏ gánh nặng lo toan cho an nguy của hai người thiên tài Khai Sơn Tông.
Và ông ta cũng ngạc nhiên trước sự hào phóng của Kỷ Lãnh Hoàng.
“Có thể sư phụ của Kỷ Lãnh Hoàng là một Luyện Phù Sư ba sao!” Lý Duy Mạnh suy đoán trong lòng, ông cầm lấy lá Kim Giác Phù rồi đánh giá, ít lâu sau, Lý Duy Mạnh xác định được một việc.
“Chẳng trách tại sao Lý Thừa Ngân lại bỏ qua cho Kỷ Lãnh Hoàng.”
Kỷ Lãnh Hoàng này làm người khá tốt, vậy mà cũng đưa cho đoàn người Thanh Vũ, mỗi người một lá phù, đúng thôi, đối với tu sĩ Chân Quân, luyện chế vài ba lá phù hai sao là chuyện dễ dàng.
Buổi đấu giá cứ diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, các tu sĩ ra sức hét giá, không sợ một người nào lại lấy thế đè lên đầu của họ nữa, các vật phẩm lần lượt rơi vào tay mỗi người, thu nhập của Hạc Vĩnh Tuân cũng tăng cao.
“Phong Thanh Dương này là một người tốt, anh phải đi xem ông ta một chút.” Thanh Vũ không ở lại đây quá lâu, hắn để lại một lời nhắn rồi đi khỏi buổi đấu giá.

Còn nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành nên Thanh Vũ cần cố gắng làm việc, Phong Thanh Dương được xác định là một người tốt, và cứu giúp người tốt giúp Thanh Vũ hoàn thành một nhiệm vụ của Hệ Thống.
“Cho tôi đi cùng ngài với.” Hắc Tinh lên tiếng xin theo.
“Không được, cứ ở lại đây đi.” Thanh Vũ lắc đầu nhẹ, giọng nói dứt khoát, hắn tính giúp đỡ Phong Thanh Dương trong bóng tối, chưa thể lộ diện trước Đà La Môn được.
“Mười ba tu sĩ Kết Đan kỳ? Một luồng sức mạnh khá lớn.” Thanh Vũ nói thầm một tiếng sau khi cảm nhận được các uy áp đang hướng thẳng về một phía, bọn họ đang đuổi theo Phong Thanh Dương, các linh áp gần giống nhau chứng tỏ bọn họ đến từ một thế lực, Đà La Môn.
“Lâm Phong, cậu đang nhìn ai vậy?” Không Yên quay đầu hỏi.
Lâm Phong suy tư nhìn một người ngồi trong căn phòng, đó là tu sĩ Thích Phán Đoán.
“Tôi cảm thấy rằng tôi đã từng gặp người này rồi thì phải.” Lâm Phong nói khẽ.
“Người kia?” Hắc Tinh hiếu kỳ.
“Đúng vậy, rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ mặt.” Lâm Phong gật đầu.
“Có thể tôi lầm người.” Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Phong lắc đầu không tiếp tục nghĩ nữa.
Thích Phán Đoán nâng khóe miệng thành hình vòng cung trong khi liếc xéo Lâm Phong.
“Không ngờ tu sĩ Chân Quân lại đi chung với cái thằng chơi gió kia?”
“Meow, một con mồi giàu có, rất tốt, bổn Miêu phải lừa gạt sạch gia tài của các ngươi!!” Thích Phán Đoán nghĩ thầm.
“Người tên Kỷ Lãnh Hoàng này quen quen ta?! À, đúng rồi, là cái thằng khờ đặt Hạc Vĩnh Tuân mười ngàn linh thạch hạ phẩm!”
“Ai cũng đặt cho Bạch Giật Thần nhưng thằng khốn kia lại đặt Hạc Vĩnh Tuân? Đúng là một người ngu ngốc mà, đặt Bạch Giật Thần thì thua mất tiền không tiếc, nhưng đặt Hạc Vĩnh Tuân, có thắng cũng đừng mơ nhận tiền từ bổn Miêu!!” Thích Phán Đoán nở nụ cười hèn mọn.

“Vật phẩm kế tiếp, một loại pháp bảo phi kiếm cấp hai tuyệt phẩm, giá khởi đầu mười ngàn linh thạch hạ phẩm!” Dương Khả nói lớn trong khi Tiêu Mị đang nâng đỡ một thanh kiếm hệ kim.
“Cấp hai tuyệt phẩm?!” Mọi người bất ngờ.
“Hạc Vĩnh Tuân lấy đâu ra pháp bảo tuyệt phẩm vậy?”
“Nghe nói muốn luyện chế pháp bảo cấp hai tuyệt phẩm thì cần Luyện Khí Sư ba sao khai lò!” Một người lẩm bẩm.
“Kiếm tốt!” Kỷ Lãnh Hoàng đứng dậy, ánh mắt nóng như lửa nhìn thanh kiếm hệ kim kia.
“Mười một ngàn linh thạch hạ phẩm!” Kỷ Lãnh Hoàng hét giá.
“Mười hai ngàn linh thạch hạ phẩm!” Một đệ tử của thế lực một sao nâng lên.
“Mười bốn ngàn linh thạch hạ phẩm!” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói ra.
“Chị Ngọc Trang?” Diêu Hạo kinh ngạc nhìn Ngọc Trang.
“Đây là một thanh kiếm tốt, có giá trị nghiên cứu.” Ngọc Trang mỉm cười nói.
“Nhưng mà, nó do Vũ Hy Đường Chủ chế tạo đó!” Diêu Hạo cười nói.
“Vũ Hy luyện chế thanh kiếm này?” Ngọc Trang ngạc nhiên nhìn Diêu Hạo.
“Đúng vậy, còn có đan dược, phù chú của Giáo Đình đều đã phát triển rất nhanh.” Diêu Hạo cười nói.
Lúc Ngọc Trang lên đường xa cách Giáo Đình thì mọi người vẫn còn đang mơ màng ở cảnh giới Nhị Dương kỳ, dù Ngọc Trang nghe Thanh Vũ nói rằng Giáo Đình phát triển vượt trội nhưng không ngờ lại lớn đến mức này.
Ngay cả Vũ Hy, cậu trai trẻ thân thiện kia cũng trở thành một Luyện Khí Sư tài giỏi rồi.
“Vậy thì chị không đấu giá nữa.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói ra.
“Mười tám ngàn linh thạch hạ phẩm!” Trong thời gian hai người truyền âm thì mức giá đã được nâng lên cao ngất ngưỡng.
“Hai mươi ngàn linh thạch hạ phẩm!” Kỷ Lãnh Hoàng quyết tâm.
“Hai mươi năm ngàn!” Một người trông giàu có lên tiếng.
“Đệ tử của Hợp Ma Tông?” Kỷ Lãnh Hoàng nhìn tới người kia.
“Sao hả, không có tiền thì đừng tốn thời gian của ta!” Đệ tử kia cười lạnh nhìn Kỷ Lãnh Hoàng.
“Ba mươi ngàn linh thạch hạ phẩm!” Kỷ Lãnh Hoàng nhàn nhạt lên tiếng.
“Ngươi, ngươi!!” Đệ tử của Hợp Ma Tông tức giận nói từng tiếng một, Hợp Ma Tông đang có một vị thế gần như đứng đầu năm thế lực hai sao, nên Kỷ Lãnh Hoàng không thể nào làm hại đến đệ tử của Hợp Ma Tông, biết điều đó nên người hắn ta rất cao ngạo.
Pháp bảo cấp hai tuyệt phẩm giá ba mươi ngàn linh thạch hạ phẩm là rất cao rồi, uy năng của nó cũng ngang bằng với nửa bước Kết Đan kỳ hoặc Trúc Cơ viên mãn mà thôi, vì hoàn cảnh hợp nên giá cả tăng cao chứ không người nào nguyện ý dùng số lượng linh thạch đó mua một vật phẩm dưới cảnh giới Kết Đan kỳ cả.
“Chúc mừng quý khách Kỷ Lãnh Hoàng mua được thanh kiếm này.” Dương Khả cười nói.
“Buổi đấu giá này cũng có một món hợp mắt đấy.” Kỷ Lãnh Hoàng cười nhẹ, đưa túi trữ vật rồi nhận lấy thanh kiếm, cầm nó rất thuận tay.
“Vật phẩm tiếp theo là một thanh kiếm cấp hai tuyệt phẩm hệ thủy, giá khởi điểm mười ngàn linh thạch hạ phẩm.” Dương Khả cao giọng nói tiếp.
“Còn có nữa?” Kỷ Lãnh Hoàng giật nảy cả mình, vẻ mặt khó tin nhìn lên bục đấu giá.
“Chắc chỉ có hai thanh kiếm tuyệt phẩm thôi.” Kỷ Lãnh Hoàng lẩm bẩm một tiếng, nhưng chưa bao lâu sau, mấy chục món pháp bảo, đan dược, phù chú cấp hai tuyệt phẩm cứ xuất hiện liên tục khiến cho cả phòng đấu giá rơi vào tình cảnh điên cuồng tranh đoạt.
Từ đan dược trị thương, bổ sung linh lực, tăng cao sức chiến đấu, tăng cao tuổi thọ cho đến phù chú phòng ngự, tấn công, tăng phúc, cả phòng hò hét giá liên tục, còn Kỷ Lãnh Hoàng thì im lặng nhìn cảnh đó vì mua xong thanh kiếm thì cậu ta cũng sạch tiền.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, vật phẩm cuối cùng đã lên sàn!
“Vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay, Kết Kim Đan thượng phẩm, mọi người có thể ra giá tùy ý hoặc dùng vật phẩm trao đổi!” Tiêu Mị vừa cố dùng sức nói lớn vừa cầm một cái hộp ngọc trên tay.
“Kết Kim Đan!!” Một tán tu hét to.
“Kết Kim Đan!!!” Cả phòng đấu giá hét lớn.
“Kết Kim Đan thượng phẩm, tăng bảy phần mười tỷ lệ đột phá thành công!!” Kỷ Lãnh Hoàng rung động nói.
Giá của một Kết Kim Đan bình thường là hai trăm ngàn linh thạch hạ phẩm! Tùy theo phẩm chất, giá cả còn tăng lên đến một con số khó tin!
Hạc Vĩnh Tuân vui mừng khi thấy Kết Kim Đan từ Thanh Vũ là vì thế, chỉ cần tin tức của viên Kết Kim Đan này truyền ra thì danh tiếng của Hạc Vĩnh Tuân sẽ tăng lên cao!
“Nhìn phản ứng của mọi người kia, có cần phải vật không? Một viên đan dược thôi mà.” Hắc Tinh gãi gãi đầu nói.
“Không có gì đáng ngạc nhiên vì thái độ của họ, Kết Kim Đan thật sự rất hiếm có.” Không Yên thản nhiên nói.
“Đừng nói với chị là viên đan dược đó do chị Nguyễn Thanh luyện chế nha?” Ngọc Trang cười nói trong khi nhìn Diêu Hạo.
“Theo như tin tức của Ảnh Bộ thì đúng là thế.” Diêu Hạo cười khổ gật đầu, cậu hiểu rõ Giáo Đình nhờ Ảnh Bộ dù không ở tại Giáo Đình nhưng Diêu Hạo vẫn biết những chuyện đang xảy ra trong Giáo Đình.
“Tôi nguyện dùng tất cả chỗ này để đổi lấy Kết Kim Đan.” Một tán tu nóng lòng đổ ra vật phẩm trong túi trữ vật.
“Tôi mua Kết Kim Đan với giá hai trăm ngàn linh thạch hạ phẩm!” Một đệ tử của thế lực một sao nói lớn, ánh mắt tham lam nhìn Kết Kim Đan.
“Tôi nguyện dùng Phách Kim Thiết để đổi lấy Kết Kim Đan.” Một tán tu lấy ra nguyên liệu luyện khí cấp bốn.
“Tôi muốn dùng mảnh vỡ của pháp bảo cấp bốn đổi lấy nó.” Một tán tu lấy ra một chuôi đao bị vỡ, nó tỏa ra một luồng linh áp khổng lồ, đúng là pháp bảo cấp bốn.
“Tôi dùng…”
Lần lượt, mọi người cố gắng moi móc gia sản để hi vọng lấy được Kết Kim Đan kia, tán tu có kỳ ngộ riêng, tu sĩ trong thế lực có đặc điểm riêng, các vật phẩm cấp cao cứ xuất hiện như rau cải trắng, nhưng chẳng một thứ nào có giá trị ngang với Kết Kim Đan thượng phẩm cả.
Thương Lăng cũng đi lên bục để định giá các vật phẩm của mọi người.
“Thật đáng tiếc, sau khi kiểm định xong lời đề nghị của mọi người, chúng tôi không chọn được một người đủ khả năng mua được Kết Kim Đan, vì thế chúng tôi quyết định dời Kết Kim Đan đến lần đầu giá kỳ sau, mong mọi người ủng hộ.” Thương Lăng than nhẹ một tiếng rồi nói.
“Đấu giá kỳ sau?”
“Mình phải lấy được nó.”
“Nó xuất hiện bất ngờ quá nên mình không chuẩn bị kịp!”
“Bảy phần mười đột phá thành công, nhất định phải lấy được Kết Kim Đan.” Buổi đấu giá kết thúc với vô vàn suy nghĩ của mọi người, bọn họ không ứng phó kịp với Kết Kim Đan, chưa chuẩn bị tiền tài để trao đổi nên không đưa ra cái giá hợp lý nhất, có lẽ lần sau, cuộc cạnh tranh sẽ ở một tầm cao mới.
Sử dụng viên Kết Kim Đan này đồng nghĩa với việc trở thành tu sĩ Kết Đan kỳ Chân Nhân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.