Chương trước
Chương sau
Tu sĩ làm việc cho Bạch Vệ Tư chủ yếu là Trúc Cơ kỳ, so với Thương Lăng thì giống như một trời một vực, việc Thương Lăng áp đảo rồi giết hết hơn một trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ là việc đơn giản.
“Thật tàn nhẫn!” Các tán tu đứng xung quanh tái mặt nhìn cảnh máu me, thây xác ngổn ngang bên ngoài căn nhà đấu giá.
“Đó là ai vậy?” Có người không biết Thương Lăng nên run rẩy hỏi.
“Thương Lăng Chân Nhân, cảnh giới nửa bước Nguyên Anh kỳ, ông ta cũng là người phụ tá đắc lực cho Thiếu Chủ Hạc Vĩnh Tuân.” Một người biết nhiều tin tức trả lời.
“Ông ấy làm vậy không sợ Bạch Vệ Tư trả thù sao?” Một tu sĩ nghi hoặc.
Thương Lăng không nói không rằng, chẳng chờ đợi mệnh lệnh từ Hạc Vĩnh Tuân mà trực tiếp rat ay phủ đầu, giết chết toàn bộ người của Bạch Vệ Tư, việc này sẽ khiến Bạch Vệ Tư tức giận và nhắm vào.
“Ngươi còn non lắm, Thương Lăng đang giết mấy tu sĩ dám khiêu khích Phi Hạc Thương Hội, chứ không phải người có địa vị gì.” Một tu sĩ cười khẽ trả lời.
“Nhưng nếu như Thương Lăng Chân Quân không giết bọn họ mà dùng cách truy xét tội danh thì không cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy.” Một người không hiểu.
Theo như nhiều người nghĩ, đám người kia giết hại thuộc hạ của Thiếu Chủ Hạc Vĩnh Tuân thì đáng tội chết, cần gì nghĩ ra nhiều tâm tư chứ?
“Ngươi vừa mới vào đời phải không?” Một tu sĩ mặc bộ quần áo rộng thình thùng màu xám trắng, tay cầm một cây cờ in hoa văn tinh xảo, nhìn theo khuôn mặt trẻ trung thì có thể phán đoán tuổi đời của ông ta chưa đến năm mươi, ông ấy vừa vuốt bộ râu dài màu đen vừa cười.
“Nếu truy xét về tội danh thì người của Bạch Vệ Tư lấy cớ là giết nhầm, vì bảo vệ uy nghiêm của Phi Hạc Thương Hội nên không thể phán họ tội chết được, huống chi thuộc hạ của Hạc Vĩnh Tuân chỉ mới gia nhập Phi Hạc Thương Hội chưa đến một tháng, nào có vị trí gì đáng nói.”
“Tính đến sau cùng, Bạch Vệ Tư vẫn được lợi vì tạo nên một sự uy hiếp cho người dự định đầu nhập vào Hạc Vĩnh Tuân.” Ông ta mỉm cười giải thích.
“Đúng thật là vậy nha.” Một ít tu sĩ gần đó gật đầu lia lịa, đồng ý với phán đoán của tu sĩ trông như một thầy bói không đáng tin cậy.
“Mà nói chuyện đã lâu rồi, tôi còn chưa biết tên ông.” Tu sĩ lên tiếng hỏi đầu tiên nhìn ông cầm cờ rồi hỏi.
“Ta có đạo danh là Thích Phán Đoán và có ý định tạo ra một trận cược giữa hai Thiếu Chủ, xem người nào chiến thắng ở buổi đấu giá, các vị có nhã hứng đặt cược hay không?” Thích Phán Đoán cười hỏi.
“Đặt cược?” Một tu sĩ sáng mắt.
“Tỷ lệ đặt cược như thế nào?”
“Hạc Vĩnh Tuân một ăn một trăm, Bạch Giật Thần một ăn hai.” Thích Phán Đoán cười nhạt.
“Tỷ lệ cao như thế?” Đám tu sĩ xung quanh giật nảy cả mình.
“Thế nào, có đặt cược không?” Thích Phán Đoán nhìn mọi người một vòng rồi hỏi.
“Tôi đặt, tôi đặt cho Bạch Giật Thần một ngàn linh thạch hạ phẩm!”
“Tôi nữa, tôi muốn đặt Bạch Giật Thần một lá phù công kích cấp hai hệ thủy, Thủy Kích Linh Phù.”
“Tôi tham gia với, tôi sẽ đặt Bạch Giật Thần một món pháp bảo phòng ngự.”
“Đương nhiên là đặt bên Bạch Giật Thần bằng cả gia sản của tôi.”
Đám tu sĩ nhao nhao vây quanh Thích Phán Đoán, vẻ mặt hớn hở gào to như đang nhặt một cục vàng trên mặt đất, ai nấy đều chắc thắng.
Thích Phán Đoán nhã nhặn lấy một cái bàn gỗ, một cái ghế, tự nhiên ngồi xuống rồi cầm bút lông ghi lại số tiền đặt cược của mọi người, không ai thấy vẻ mặt gian xảo của ông ta.
“Lần này lại kiếm bộn rồi, meow!”

“Bọn người kia thật quá đáng!” Hạc VĨnh Tuân nắm chặt đôi bàn tay lại, khuôn mặt chuyển sang màu đỏ vì nóng giận, cậu ta vừa mới thu nạp thêm vài trăm thuộc hạ để tiện cho công việc nhưng nào ngờ tên Bạch Vệ Tư khốn kiếp kia đã tính toán cậu một vố đau đớn.
Bốn phần năm người chết, số còn lại cũng sợ đến xanh mặt, vội vã cuốn đồ đạc rồi chuồn khỏi buổi đấu giá, không ai tiếp tục làm việc cho Hạc Vĩnh Tuân nữa.
“Tại sao chú không cho tôi giữ họ lại chứ?” Hạc Vĩnh Tuân quay đầu hỏi Thương Lăng, ông ta vừa dọn dẹp xong xác chết bằng một ngọn lửa đốt trụi mọi thứ thành tro tàn, đến đây thì cảnh quan bên ngoài buổi đấu giá mới tốt hơn một chút.
Thương Lăng nhìn Hạc Vĩnh Tuân, ông ta thở dài một cái rồi lên tiếng nói: “Cậu đã tức giận, việc đó làm cậu không thể đưa ra cách làm đúng đắn nhất.”
“Nhìn đi, bọn họ đều sợ hãi cái chết, cậu không thể giữ họ làm việc cho bản thân cậu nếu như cậu không thể bảo vệ được mạng sống của bọn họ, cho dù có nhiều tài nguyên hơn nữa cũng thế thôi.”
“Thật sự thì Bạch Vệ Tư đã đẩy chúng ta vào một tình thế khó khăn!” Thương Lăng ngưng trọng nói.
“Xin lỗi chú Thương Lăng, tôi đã tức giận vì không chịu nổi sự tàn nhẫn của Bạch Vệ Tư.” Hạc Vĩnh Tuân hít sâu một hơi, sau đó cậu ta thở ra rồi cúi đầu nói với Thương Lăng.

“Không sao, ai nhìn thấy cảnh người phe mình bị giết hại một cách tàn bạo thì cũng phải tức giận cả.” Diêu Hạo nói khẽ trong khi vỗ mạnh lên vai của Hạc Vĩnh Tuân.
“Cảm ơn anh, Diêu Hạo.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu với Diêu Hạo, tiếp theo, cậu cất tiếng hỏi.
“Chúng ta còn có thể tổ chức đấu giá không?”
“Mọi thứ đã chuẩn bị gần xong hết rồi, dù thiếu người cũng không sao, cho nên tôi nghĩ là chúng ta vẫn có thể tiếp tục.” Thương Lăng suy nghĩ một hồi rồi trả lời.
“Vậy thì tốt quá.” Hạc Vĩnh Tuân cười nói.
“Nhưng tôi sợ là Bạch Vệ Tư lại chơi trò nham hiểm.” Hạc Vĩnh Tuân nhíu mày.
“Cứ để bọn họ đến đây, tôi sẽ bảo vệ buổi đấu giá một cách hoàn hảo nhất.” Diêu Hạo cao giọng nói, vẻ mặt tự tin.
“Anh là một người tôi không muốn để lộ vì chưa cần thiết, nếu có thể tôi không muốn anh lộ diện.” Hạc Vĩnh Tuân nhẹ nhàng nói ra.
Diêu Hạo là tu sĩ cảnh giới Tứ Dương sơ kỳ, tu luyện Quang Minh Thánh Điển, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, khi phát huy toàn bộ thực lực thì đánh bại cả tu sĩ cùng cấp, cho dù kẻ địch có pháp bảo đi chăng nữa thì kết quả vẫn vậy.
Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng đều tin vào Diêu Hạo nhưng họ lại xem Diêu Hạo là một người đứng sau, không để cho các Thiếu Chủ khác nắm lấy thứ bí mật nhất của Hạc Vĩnh Tuân, nếu không thì các Thiếu Chủ kia sẽ suy nghĩ cách đối phó Diêu Hạo.
“Hình như ba người đang gặp khó khăn thì phải?!” Đột nhiên, một nhóm người đi vào trong căn nhà đấu giá, dẫn đầu là Thanh Vũ với vẻ mặt hòa nhã.
Người còn lại tất nhiên là Dương Khả, Tiêu Mị, Ngọc Trang, Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên, Hoa Linh, ai nấy đều tỏa ra uy áp của tu sĩ Nhị Dương kỳ, không gây nhiều sự chú ý lắm.
“Giáo Hoàng?” Diêu Hạo ngạc nhiên thốt ra.
“Giáo Hoàng?” Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng cũng bất ngờ.
“Sao vậy, mọi người không chào đón ta sao?” Thanh Vũ cười hỏi.
“Không dám, tham kiến Giáo Hoàng đại nhân!” Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng kính trọng nói trong khi hơi khom người.
Hai người may mắn nhìn thấy Thanh Vũ chiến đấu ở Không Vũ quốc, ấn tượng rất sâu, ngay cả Diêu Hạo còn tôn sùng Thanh Vũ thì bọn họ cần gì phải lên mặt chứ?
Thậm chí ngay cả Phi Hạc Thương Hội cũng chưa chắc là đối thủ của Giáo Hoàng!
“Anh Thanh Vũ, Không Yên, Lâm Phong, còn có cả… Tiểu Hắc?” Diêu Hạo gọi tên từng người, vẻ mặt ngạc nhiên đến ngây người.
“Còn những người này là…” Diêu Hạo chần chờ nhìn bốn người Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị, cậu ta hơi cảm nhận được một nguồn sức mạnh lớn lao ẩn chứa trong một đom đóm sáng là Hoa Linh.
“Em quên chị rồi sao?” Ngọc Trang cười nói, sau đó cô lộ ra khuôn mặt thật, thoáng chốc căn phòng trở nên ảm đạm vì dung mạo của Ngọc Trang, làn da trắng trẻo, một khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, cô toát ra một khí chất cao quý nhưng lại gần gũi và không thể nào chạm đến, tựa như một vầng Mặt Trời ở cuối đường chân trời vậy, người ta chỉ có thể kính ngưỡng mà không thể chạm vào.
“Chị Ngọc Trang?!!” Diêu Hạo há hốc mồm.
“Đừng nói là em quên chị rồi nhé?” Ngọc Trang cười híp mắt.
“Không không, em làm sao quên chị được chứ? Chị Ngọc Trang là người mà em luôn ngưỡng mộ.” Diêu Hạo lắc đầu liên tục, còn khen ngợi hết lời, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán chứng tỏ Diêu Hạo đang gặp phải một áp lực không hề nhỏ.
“Tại sao em lại sợ chị đến vậy?” Ngọc Trang ôn hòa hỏi.
Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng sửng sốt nhìn thần thái đang co rúm lại giống như một chú chuột gặp mèo của Diêu Hạo, đây là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, đủ để đứng đầu cả một thế lực hai sao, nhưng bây giờ lại sợ hãi trước một người con gái xinh đẹp là sao?
“Mọi người đến đây để tham dự buổi đấu giá à?” Diêu Háo huýt gió một cái rồi đổi chủ đề, quay mặt khỏi ánh mắt của Ngọc Trang.
Ngọc Trang để lại cho Diêu Hạo một ấn tượng lớn lao không thể nào vượt qua được, cho dù cảnh giới của Diêu Hạo có lớn đến cách mấy vẫn vậy thôi, trước một ngọn núi đâm thẳng vào trời cao, vươn đến tận mây xanh thì Diêu Hạo tựa như một người bình thường đang ngước nhìn sự vĩ đại của ngọn núi đó.
Dương Khả, Tiêu Mị nghi ngờ nhìn Ngọc Trang, người chị luôn biết quan tâm hai người trông rất đáng sợ à? Hoa Linh thì bay vòng vòng trong lúc ăn kẹo, không hứng thú lắm với mấy chuyện bên dưới, sau đó cô bé chiếm vị trí trên vai của Ngọc Trang rồi lim dim ngủ đi.
“Tất nhiên rồi, nhưng theo ta nhìn thấy thì ba người đang gặp rắc rối rất lớn.” Thanh Vũ khẽ gật đầu nói.
“Đúng vậy, chúng tôi vừa bị tổn thất thảm trọng.” Hạc Vĩnh Tuân cay đắng nhìn căn nhà rộng rãi nhưng chẳng còn một bóng người, mất hết thuộc hạ, giờ thì cậu ta phải tự tay làm nhiều việc nếu muốn mở lại buổi đấu giá.
“Ta gửi lời chia buồn đối với cậu.” Thanh Vũ thở ra.
“Hay là như vậy đi, Dương Khả, Tiêu Mị sẽ giúp đỡ cậu chủ trì buổi đấu giá.” Thanh Vũ cười nói.
“Chúng tôi?” Dương Khả, Tiêu Mị giật mình nói, tay chỉ về phía mình.
“Đúng thế.” Thanh Vũ gật đầu.
“Chúng tôi không làm được đâu!!” Tiêu Mị lắc đầu không ngừng nghỉ.
“Liệu chúng tôi có bị… giống như họ không?” Dương Khả hỏi với vẻ mặt lo lắng, cô liếc nhìn chỗ mấy trăm người vừa chết thảm.
“Ta cam đoan rằng, chỉ cần ta có mặt ở đây thì hai cô sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào.” Thanh Vũ nghiêm giọng nhìn hai người, lời nói đinh ninh.
“Vậy thì tôi cũng muốn thử làm người chủ trì buổi đấu giá một phen.” Dương Khả phấn chấn nói.
“Dương Khả, tôi không được đâu.” Tiêu Mị e dè kéo góc áo của Dương Khả, vẻ mặt khó xử, cô chưa bao giờ làm mấy chuyện giống thế nên còn lo sợ.
“Hai cô cứ làm hết sức đi, ta tin rằng Thiếu Chủ của Phi Hạc Thương Hội này đây sẽ trả thù lao xứng đáng cho hai cô.” Thanh Vũ nhìn Dương Khả, Tiêu Mị rồi nói, sau đó hắn nhìn tới Hạc Vinh Tuân đang chờ mong nhìn hai người.
Dù sao Thương Lăng hay chính Hạc Vĩnh Tuân cũng không thể lên đứng bán đấu giá, địa vị của họ còn đó, lên trên kia thì người khác sẽ đồn rằng tình cảnh của Hạc Vĩnh Tuân tồi tệ đến nỗi không có người trợ giúp.
“Nếu hai cô chịu đồng ý giúp đỡ thì đó là một việc vui đối với tôi.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói.
Nhan sắc Dương Khả, Tiêu Mị rất xinh đẹp, một Dương Khả táo bạo, nóng hừng hực như lửa, một Tiêu Mị điềm đạm nhưng lại khiến người khác muốn bảo vệ, đó là một cặp đôi tuyệt vời nếu bọn họ chủ trì buổi đấu giá.
“Được, tôi đồng ý, dù sao cũng chẳng có chuyện gì làm!” Dương Khả cười nói.
“Còn cô thì sao?” Hạc Vĩnh Tuân nhìn sang Tiêu Mị.
Thấy mọi người đều nhìn mình, mặt Tiêu MI đỏ lên, cô ấp a ấp úng gật đầu: “Tôi, tôi cũng đồng ý.”
“Thật tốt quá!” Hạc Vĩnh Tuân vui tươi nói.
“Xin lỗi ngài vì không thể tiếp đón ngài một cách chu đáo nhất, chúng tôi còn có việc phải làm.” Hạc Vĩnh Tuân áy náy nói với Thanh Vũ.
“Không sao, ta đến đây với tư cách một người khách hàng, không phải khách quý hay đến nói chuyện đâu.” Thanh Vũ từ tốn trả lời.
“Nhân đây, để cho buổi đấu giá thêm sinh động và tạo ra một tiếng vang giúp cho danh vọng của cậu tăng cao, ta nhờ cậu bán một món vật phẩm này!”
“Là vật gì thưa ngài?” Hạc Vĩnh Tuân hiếu kỳ.
Thương Lăng, Diêu Hạo, và người khác cũng chờ đợi Thanh Vũ.
“Nó đây!” Thanh Vũ lấy một cái hộp ngọc đưa cho Hạc Vĩnh Tuân.
Hạc Vĩnh Tuân nhẹ nhàng tiếp lấy, sau đó cậu mở ra, trước sự chứng kiến của mọi người, một viên đan dược hấp dẫn xuất hiện, nó nằm im trong hộp ngọc nhưng lại tỏa ra một mùi hương thơm lừng, kích thích tu vi của mọi người.
Bị ảnh hưởng nhiều nhất là Lâm Phong, Không Yên, hai người liền lùi ra xa, không nhìn nhiều vì vật kia khiến họ không áp chế tu vi nổi.
“Kết Kim Đan?” Thương Lăng kinh ngạc nói.
“Đúng là Kết Kim Đan!” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu, nét mặt phấn chấn.
“Không đơn giản là Kết Kim Đan bình thường, nó còn là một viên Kết Đan Đan phẩm chất thượng phẩm, giúp cho tu sĩ tăng cao tỷ lệ đột phá thành công tận bảy phần mười!” Thương Lăng rung động.
“Thượng phẩm!!” Hạc Vĩnh Tuân ngây người, sau đó chuyển thành vui sướng vì nếu mang món vật phẩm quý giá này ra đấu giá thì tiếng tăm của cậu sẽ vang xa hơn. Chứng minh Hạc Vĩnh Tuân không còn là một Thiếu Chủ với biệt danh xấu xí là hạc gãy cánh nữa, vậy thì nhiều người sẽ tìm đến làm ăn với Hạc Vĩnh Tuân.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân chiếu cố.” Hạc Vĩnh Tuân ổn định tinh thần, cậu ta khom người trước Thanh Vũ.
“Cảm ơn ngài đã nâng đỡ.” Thương Lăng cũng cúi đầu.
“Mọi người vui vẻ thì tốt rồi.” Thanh Vũ vừa cười nhẹ vừa nói.
“Để tôi đưa mọi người đến phòng chờ đợi.” Hạc Vĩnh Tuân lên tiếng nói ra, cậu ta dẫn đường đi vào trong căn nhà đấu giá.
Thanh Vũ, Ngọc Trang, Diêu Hạo, Lâm Phong, Không Yên, Hắc Tinh, Hoa Linh ngồi chờ trên mấy cái ghế bông mềm mại, còn Dương Khả, Tiêu Mị thì đi theo Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng chuẩn bị cho cuộc đấu giá lớn.
“Diêu Hạo, vật này là của cậu.” Thanh Vũ chợt nhớ ra chuyện gì, hắn lấy một vật phẩm đưa cho Diêu Hạo.
“Đây là cái gì?” Diêu Hạo ngu ngơ hỏi.
“Thiên Phú Chi Tinh!” Thanh Vũ cười trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.