Chương trước
Chương sau
Vù, vù, vù!
Tiếng gió thổi mạnh xuống Thập Linh Hỏa thành từ trên cao, mang theo một luồng không khí lạnh lẽo khiến mọi người đều rùng mình, đâu đâu cũng thấy có người đang mặc thêm một cái áo choàng làm bằng lông thú dày để giữ cho nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Mấy đứa trẻ con hay đùa nghịch cũng cảm thấy khó chịu với thời tiết lạnh giá, bọn nó đổi vị trí vui đùa từ sân thượng tòa nhà cao thành ở trong những khu đất kín được che chắn khỏi những cơn gió của mùa đông khắc nghiệt, chúng tụ tập với nhau rồi tổ chức vài trò chơi nào đó, âm thanh cười đùa vang ra liên tục, tiếng cười của trẻ con rất thoải mái, nó mang đến một hương vị tươi mới và tràn đầy sức sống cho một ngày làm việc mới.
Mọi người đang làm việc ở gần đó cũng không khỏi quay sang nhìn bọn nhóc và nở một nụ cười nhẹ, vội vàng xoa đôi bàn tay lành lạnh vào nhau để tạo ra cảm giác ấm cúng rồi tiếp tục làm việc.
“Này, cậu có nghe gì không? Giáo Đình vừa đưa ra lời cảnh báo về thời tiết của mùa đông, hình như năm nay mùa đông rất khác lạ, chúng ta phải cẩn thận hơn khi đi săn ở ngoài Thập Linh Hỏa thành.” Một người thiếu niên bắt chuyện với đám bạn thân.
“Đó là một trong những tin tức nóng nhất của mấy ngày hôm nay mà, Giáo Hoàng rất coi trọng việc này nên đã làm nhiều thứ để giúp mọi người vượt qua mùa đông.” Một người gật đầu nói.
“Đúng đó, tôi vừa mua vài bộ quần áo giữ ấm của Quân Đoàn Gaia, bọn họ đang giảm giá đến tận ba mươi phần trăm cho bộ đồ thứ nhất, người nào cũng đi vội tới đó để mua cho mình một bộ cả.”
“Còn nữa, khu bệnh viện đã được xây dựng xong rồi, khoảng vài ngày sau thì nó sẽ đi vào hoạt động, và đám người tìm kiếm vật liệu y tế đã kiếm được một số tiền lớn khi bán cho Giáo Đình.” Một người trầm tư nói.
“Bọn họ biết nắm bắt cơ hội để làm giàu, mấy chục bệnh viện, trạm xá y tế xung quanh đây đều bị người khác dọn dẹp xong hết cả rồi, dù cho chúng ta muốn đi tìm cũng không được.”
“Đáng tiếc thật, nhưng mà không sao đâu, một người vừa phát động tổ chức tìm kiếm vật liệu, lương thực ở các thị trấn xa hơn nữa, chúng ta có thể gia nhập nhóm tìm kiếm đó.” Một người cười nói với ánh mắt hứng thú.
“Người dẫn đầu nhóm là ai vậy? Có đáng tin cậy không?”
“Đó là Oley, một người tiến hóa đạt cảnh giới Tam Dương trung kỳ, ông ta cũng là người tạo ra phong trào tìm kiếm vật liệu y tế bán cho Giáo Đình và hưởng lợi ít rất nhiều từ các cuộc tìm kiếm đó.”
“Oley? Ý của cậu là một người tiến hóa sở hữu năng lực đặc biệt sao?”
“Ừ, Oley có năng lực hệ thổ, một loại năng lực biến thành đất rất mạnh cả về sức phòng ngự lẫn tấn công, một mình ông ta có thể cản lại hơn năm Venger cấp ba trung kỳ trong mười phút đồng hồ!” Một người thiếu niên khâm phục nói.
“Đáng sợ như vậy?” Có người giật mình.
“Được, chúng ta mau đi báo danh đi!” Một người hô hào lớn tiếng, nét mặt phấn chấn khích lệ đám thiếu niên xung quanh.
“Mau lên, đến trễ là không có vị trí đâu!” Có người thúc giục.
Thế là một đám thiếu niên, thiếu nữ tuổi trẻ nhấc chân lên đi thẳng về khu vực ban phát nhiệm vụ của Giáo Đình, một khu vực đông người, chủ yếu là người muốn tìm kiếm nhiệm vụ từ Giáo Đình, các đoàn thể nhỏ giống như của Oley.
Còn có cả nhiều nhóm hoạt động với mục đích cứu người, bọn họ làm việc rất chuyên nghiệp, không dây dưa với Venger quá lâu, chỉ cần cứu người bị nạn về Thập Linh Hỏa thành, hay báo tin tức về số người bị nạn đang bị mắc kẹt ở đâu đó cho Quân Đoàn Gaia để lãnh thưởng.
Một nhiệm vụ có hiệu quả cao, thu nhập tốt, tỷ lệ tử vong thấp.
Hiện giờ, số người trong Thập Linh Hỏa thành đã tăng lên gần hai mươi lăm ngàn người, được một phần hai số lượng hoàn thành nhiệm vụ do Hệ Thống yêu cầu.
Theo như thói quen, mỗi lần tới Hành Tinh Gaia, Thanh Vũ đều đi dạo ở Thập Linh Hỏa thành một vòng, tìm hiểu xem cuộc sống của mọi người như thế nào, có tin tức gì hay không, có người bị chèn ép bởi Giáo Đình hay không.
Vụ việc đáng tiếc xảy ra với Naela là một bài học đắt giá cho Thanh Vũ, hậu quả rất nặng nề, một trong những trụ cột ít ỏi của Quân Đoàn Gaia – Phó Đoàn Trưởng Nathan hi sinh.
Nên Thanh Vũ không bao giờ để thảm kịch kia xảy ra một lần nữa, chỉ một lần thôi là đủ rồi!
“Bệnh viện này rất tốt!” Thanh Vũ cười nhìn khu bệnh viện lớn vừa mới xây xong, không có bãi đậu xe, nó nằm giữa một hàng cây xanh dài, có thể chứa một ngàn bệnh nhân cùng một lúc.

Nhưng có lẽ hiện tại thì không thể hoạt động với hiệu quả đó vì thiếu người làm việc ở trong bệnh viện.
“Giáo Hoàng đại nhân!” Một người nhìn thấy Thanh Vũ đến xem, thế là người đó vội vàng đi tới gần Thanh Vũ.
“Behira.” Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu nói.
“Cô làm rất tốt, hoàn thành dự án sớm hơn một tuần lễ, đây là một thành công lớn với Giáo Đình.” Thanh Vũ cười khen ngợi.
“Tôi chỉ là một người giám sát dự án, không có công lao gì.” Behira lắc đầu đáp lại.
Thanh Vũ cười khổ khi nghe Behira vẫn luôn khiêm tốn, không dám nhận công lao, một tính cách mà Thanh Vũ rất coi trọng ở Behira, tính cách kia có thể đưa cô ta đến một tương lai tốt hơn khi ở Giáo Đình.
“Đây là ngân sách của toàn bộ dự án bao gồm các nguyên vật liệu, tiền thuê nhân công và cả tiền trang bị thiết bị y tế hiện đại nhất, còn có cả bảng lương của nhân viên, xin mời ngài xem xét.” Behira lấy một chồng giấy tờ đưa cho Thanh Vũ.
Thanh Vũ bình thản nhận lấy rồi dùng thần thức kiểm tra, khoảng chừng nửa phút sau, Thanh Vũ mới gật đầu, hài lòng nói:
“Kinh phí ít hơn ta suy đoán rất nhiều.”
“Dù hiện tại bệnh viện chủ yếu phục vụ lĩnh vực trị thương cho con người bao gồm cấy ghép chi bị mất và hồi phục nhiều chức năng của thân thể, nhưng chúng ta không thể dừng chân ở đó mãi được.” Thanh Vũ trầm ngâm nói.
“Xin Giáo Hoàng cứ đề nghị.” Behira cúi đầu và lên tiếng nói.
“Ta sẽ nhờ bác sĩ Mira cùng đội ngũ của cô ấy hoạt động giúp đỡ bệnh viện, phụ trách nghiên cứu phát triển về y tế, chế tạo thuốc chữa bệnh, trị thương bằng các linh dược hay thực vật tiến hóa, vì vậy, cô hãy gửi lời nói này của ta cho Mặc lão, ông ấy biết phải làm gì tiếp theo.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói.
“Vâng, tôi sẽ chuyển lời của ngài cho Mặc lão.” Behira gật đầu trả lời.
“Thanok làm việc thế nào rồi?” Thanh Vũ cười hỏi Behira.
“Ông ấy đã chiêu mộ được một đội ngũ một trăm người, cưỡi thêm sói xám và bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, hiện giờ đội của Thanok đã tạo ra hơn mười khu tiếp tế cho nạn dân, truyền rộng tin tức về các khu đó cho những người vẫn còn đang ở bên ngoài kia, còn cảnh báo bọn họ về thời tiết nữa.” Behira bình tĩnh trả lời.
Nhiệm vụ của Thanok rất quan trọng, vì thời tiết càng xấu đi với tốc độ đáng sợ nên Thanok đưa nhiệm vụ tạo ra nhiều khu tiếp tế lương thực, quần áo cho nạn dân hơn là tìm kiếm các bầy sói hoang hay đánh giá chất lượng của nguyên liệu.
Thông tin về một Thập Linh Hỏa thành hùng vĩ, có nhiều người sinh sống trong yên bình và nỗ lực đang lan rộng ra với tốc độ chóng mặt, kéo theo đó nhiều người nạn dân ở xa cũng nghe tin tức và bắt đầu di chuyển về phía Thập Linh Hỏa thành.
Một số thành công, một số thất bại biến thành thức ăn của lũ quái vật, khoảng cách càng xa thì việc di chuyển càng khó khăn theo cấp số nhân, vì thế Thanh Vũ yêu cầu Thanok thành lập các khu tiếp tế cách xa Thập Linh Hỏa thành và chỉ dẫn cho các nạn dân biết vị trí của khu tiếp tế ở đâu, giúp đỡ cho họ trên cuộc hành trình gian khổ.
Mỗi khu tiếp tế ở khá gần nhau và đều cách Thập Linh Hỏa thành hơn năm mươi km, vì trong vòng năm mươi km là vùng hoạt động mạnh của người dân, không sợ có nạn dân chết vì đói hay chết vì lạnh, khi một nạn dân tiến vào vùng đó thì có người sẽ giúp đỡ bọn họ.
“Thanok là một người bản lĩnh và thận trọng, ta không ngạc nhiên gì về hiệu suất làm việc của ông ấy.” Thanh Vũ thản nhiên nói.
“Giáo Hoàng, Trinh Sát Đoàn phát hiện một căn cứ quân sự ở phía tây bắc Thập Linh Hỏa thành, đây là hình ảnh về khu căn cứ quân sự đó.” Behira bỗng nhiên nói.
“Bọn họ phát hiện vào lúc nào?” Thanh Vũ nhíu mày hỏi.
“Vừa mới phát hiện vào một tiếng trước, bọn họ nhận được tin tức có quân nhân xuất hiện ở căn cứ của Amoty nên quyết định đưa Drone đi quan sát.” Behira trả lời tường tận trong khi lấy một vật hình vuông đưa cho Thanh Vũ, nó giống như một thiết bị di động hiện đại được tích hợp nhiều chức năng.
Thanh Vũ nhận lấy rồi đưa mắt nhìn vào đoạn phim đang chiếu trong thiết bị di động đó, khoa học kỹ thuật của Hành Tinh Gaia rất phát triển, chế tạo luôn cả các bộ giáp bay lượn trên bầu trời, và còn có vũ khí nóng đáng sợ, thiết bị di động đó là một vật phẩm kỹ thuật cao của Hành Tinh Gaia.
Và Trinh Sát Đoàn là một đội ngũ lợi dụng kỹ thuật đó kết hợp với các loại pháp bảo, pháp thuật của Tu Chân Giới vào mục đích điều tra sự vật.
Đoạn phim kéo dài một phút, Thanh Vũ thấy một tia sáng vụt tới và màn hình biến thành màu đen, một loại súng lớn trong căn cứ quân sự khổng lồ đã phát hiện ra thiết bị Drone và hủy diệt nó.
“Căn cứ quân sự này có chiều dài và chiều rộng là hai mươi lăm km, theo như nhiều nguồn thông tin cho thấy căn cứ còn có nhiều tầng ngầm bên dưới lòng đất, chứa số vũ khí đạn dược rất lớn không thể tính toán ra được, tổng số quân nhân lên tới khoảng chừng mười lăm ngàn người, số người dân bình thường là khoảng hơn ba mươi ngàn người, căn cứ cách Thập Linh Hỏa thành hai trăm km về phía tây bắc, dưới chân một dãy núi gọi là Siruan.” Behira nhẹ nhàng nói tiếp.
“Tổng số người ở trong căn cứ quân sự kia là bốn mươi lăm ngàn, cách Thập Linh Hỏa thành không đến hai trăm km?” Thanh Vũ lẩm bẩm một vài tiếng, khuôn mặt suy tư.
“Có biết ai là người đang giữ địa vị cao nhất ở đó không?” Thanh Vũ vừa hỏi vừa nhìn Behira.
Behira lập tức gật đầu trả lời cho Thanh Vũ: “Một người bên Martin Oliver, giữ chức vụ Thiếu Tướng kiêm cả Công Tước của quốc gia Niyensa.”
“Còn nữa, Martin Oliver là một kẻ hiếu chiến, ông ta đang cố khuếch trương thế lực bằng cách chèn ép, thu phục những căn cứ ở gần đó, ai trái lệnh của ông ấy thì liền bị tấn công một cách tàn bạo.”
“Đó là toàn bộ những gì Trinh Sát Đoàn biết được về căn cứ quân sự tại Siruan.”
“Mặc Hàn biết chuyện này chưa?” Thanh Vũ điềm tĩnh nói.
“Vâng, Mặc lão cũng vừa mới biết không bao lâu.” Behira gật đầu nhẹ.
“Tạm thời chúng ta không nên có bất kỳ mối liên hệ gì với căn cứ của Martin Olvier, tránh phát sinh xung đột không đáng giá.” Thanh Vũ thản nhiên nói.
Mặc Hàn biết trước Thanh Vũ nhưng ông ấy lại không nhắn tin cho Thanh Vũ, vì thế Thanh Vũ liền nghĩ ra rằng Mặc Hàn muốn tự mình giải quyết mọi việc mà không cần phiền tới Thanh Vũ.
Bởi vì Mặc Hàn là Hồng Y Giáo Chủ, phụ trách toàn bộ Thập Linh Hỏa thành, người đứng đầu vùng đất này ngoại trừ Thanh Vũ, chẳng một người nào trong Giáo Đình đủ quyết lực để phớt lờ ông ấy ngay tại Thập Linh Hỏa thành, và ông ấy đang muốn chứng minh năng lực bản thân cho Thanh Vũ nhìn thấy, để Thanh Vũ không hối hận khi đưa ra quyết định tăng chức vụ của Mặc Hàn.
Lời Thanh Vũ vừa nói chỉ là một góp ý gián tiếp cho Mặc lão, chắc chắn Behira sẽ truyền lại lời nói đó, Thanh Vũ sợ rằng Mặc Hàn có tham vọng quá lớn để rồi đưa cả Thập Linh Hỏa thành vào nước sôi lửa bỏng.
Nếu có thể chiếm đoạt căn cứ quân sự đó thì Thập Linh Hỏa thành sẽ mạnh hơn rất nhiều lần, không sợ nhiều mối nguy hiểm nữa và có thể mở rộng bằng tốc độ nhanh chóng, một ý nghĩ mà ai cũng có thể nghĩ ra được.
“Behira, cô hãy tiếp tục làm tốt công việc nhé.” Thanh Vũ cười nhẹ nói với Behira.
“Vâng.” Behira cúi đầu trả lời và tạm biệt Thanh Vũ.

“Giáo Hoàng!! Có chuyện lớn rồi!!” Một người hoảng hốt nhắn tin cho Thanh Vũ bằng chức năng của Hệ Thống, đó là Lý Quỳnh Chi.
“Mau tới Huyễn Linh Chiến Trường nhìn xem, Nguyễn Thanh vừa luyện chế ra Kết Kim Đan!!”
Lúc Thanh Vũ còn đang xem nhẹ tin nhắn của Lý Quỳnh Chi nhưng nghe tới Nguyễn Thanh thì hắn liền chấn chỉnh tinh thần, vui vẻ chạy đến khu của Quân Đoàn Gaia để tiến vào Huyễn Linh Chiến Trường.
---------
Mọi người ủng hộ Nguyệt Phiếu cho mình nhé~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.