“Để tôi đi chuẩn bị tọa kỵ.” Vương Tinh nói xong, định quay đầu đi thì nghe âm thanh của Thanh Vũ. “Không cần tọa kỵ.” Thanh Vũ lắc đầu, tay nhấc lên cao, tạo nên một cơn bão linh lực nhỏ cuốn lấy Vương Tinh, cả hai bay lên bầu trời về hướng tây, bay thẳng đến Vương Thành của Không Vũ quốc. Khoảng cách từ Thánh Điện với Vương Thành không xa lắm, khoảng hơn hai trăm km mà thôi, Thanh Vũ là cường giả Tam Dương đỉnh phong, thực lực kinh người, mấy loại tọa kỵ của Giáo Đình làm sao có tốc độ sánh bằng Thánh Vũ chứ? Vì vậy, Thanh Vũ tiết kiệm thời gian rườm rà, trực tiếp mang theo Vương Tinh bay đi cho nhanh, giờ cũng là lúc xế chiều rồi, chần chờ thêm thời gian nữa thì trời tối mất. Vương Tinh kinh ngạc nhìn cảnh vật lao vùn vụt qua tầm mắt mình, đến mức Vương Tinh không thể nhìn rõ khung cảnh ở bên dưới mặt đất, căn nhà và người bên dưới nhỏ bé như kiến, một vài ngôi làng nằm trên đường đi, mỗi khi Thanh Vũ bay ngang qua, áp lực hàng lâm bao phủ xuống đại địa khiến nhiều người giật mình ngẩng đầu lên bầu trời. Chỉ thấy hai chấm đen nhỏ lóe lên rồi biến mất, theo đó là cỗ áp lực kinh khủng khiến con người nghẹt thở cũng mất tăm hơi. Sau một lúc lâu thì bọn họ mới thở dài, rung động trước sự việc vừa diễn ra, họ hiểu rằng có một cường giả siêu cấp vừa bay ngang qua đầu họ, chỉ để lại những câu chuyện bàn tán xôn xao, và cũng để lại trong lòng họ một động lực thúc đẩy về tu luyện. Một ngày nào đó, có lẽ họ cũng bay lượn trên bầu trời, tung hoành quét ngang tất cả không gì bằng! Cường giả phi thiên độn địa, cường giả trực thẳng nơi thương khung, hoành hành chín tầng trời! “Không Vũ quốc phát triển nhanh thật.” Thanh Vũ cảm thán một tiếng trên đường đi, lúc này, hắn đã đi khoảng ba phần tư đoạn đường, lao qua hơn mười ngôi làng nhỏ. Thanh Vũ cảm nhận nhiều hơi thở mạnh trong các ngôi làng đó, thậm chí có cường giả Nhị Dương trung kỳ trấn giữ, mới có mấy tháng, số tu sĩ đi đầy đất, cái gì ma đầu, cái gì hung thú cũng chạy trốn sạch, bọn chúng không dám bén mảng tới nơi con người ở nữa vì sợ gặp phải tu sĩ mạnh mẽ. Ở trước đó, thời đại của Không Bá Hưng, các ngôi làng kia toàn những người luyện thể yếu đuối, cảnh giới thấp đến đáng thương, không có sức mạnh bảo vệ nơi quê hương, ngôi làng của họ chứ nói gì đến ước mơ xa vời khác. Còn bây giờ thì tốt hơn gấp không biết bao nhiêu lần rồi, có thiên tài một sao, thậm chí là hai sao xuất thế, danh tiếng lan rộng trong toàn Không Vũ quốc, một số quán trọ dành cho tu sĩ mọc lên như nấm, các mặt hàng như đan dược, trận đồ, pháp bảo xuất hiện tràn ngập trong các khu chợ của ngôi làng. Người nào người này đều có khí thế mạnh, đôi mắt có thần, bước chân chững chạc và hiên ngang. “Là do Giáo Đình giúp đỡ.” Vương Tinh cười trả lời. “Giáo Đình chỉ chiếm một phần mà thôi.” Thanh Vũ lắc đầu nói. “Không Yên có tầm nhìn xa trông rộng, hắn tiêu hao rất nhiều tài nguyên của Không Vũ quốc nhận được từ Giáo Đình đổ về cho người dân, tạo điều kiện tốt nhất cho bọn họ.” “Ngươi xem, mấy vùng đất cằn cỗi kia đều do Không Yên cải tạo nên mới trồng được linh dược như hiện giờ.” Thanh Vũ chỉ tay vào một cánh đồng trải rộng tới cuối tầm mắt. Loại cây lương thực tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, hạt cây có màu vàng tươi mới lấp lánh thơm lừng, một cánh đồng linh mễ, loại lúa dành cho tu sĩ, tuy cấp độ của giống lúa chỉ mới là cấp một, nhưng tác dụng của chúng rất lớn, cải tạo thể chất cho phàm nhân, giúp họ đúc căn cơ trước khi tu luyện. Giúp trẻ con lọc bỏ tạp chất trong cơ thể, làm cho cơ thể mạnh mẽ dù không tu luyện, kháng nhiều loại bệnh tật của phàm nhân. Một cánh đồng kia có giá trị khá lớn, khoảng bốn mươi nghìn điểm tín ngưỡng, cũng là hai viên Trúc Cơ Đan, chưa tính đến chi phí mua các loại linh thổ để tạo điều kiện cho cây phát triển. Không Yên cải tạo rất nhiều mảnh đất bằng số điểm cống hiến thu được, sau đó phân phát đồng đều cho mỗi ngôi làng, mà hơn nữa, Không Yên thông minh, mua nhiều loại thực vật chứ không mua một loại duy nhất, làm cho giá cả bình ổn, không bị hạ thấp vì cạnh tranh. Lúc đầu, ở tình trạng mới toanh, một thời đại mới vừa tân sinh, cạnh tranh khiến cho mọi việc trở nên xấu đi, tạo ra nhiều vấn đề có thể làm đổ máu. Những loại thực vật kia khi thu hoạch đều đem về Vương Thành, tạo nên một hội giao dịch giữa các làng, người nào cần gì thì mua cái đó, có thể dùng linh thạch để trao đổi hoặc dùng chính thành phẩm cũng được. “Không Yên Thánh Sứ là một người có suy nghĩ chu đáo và cẩn thận.” Vương Tinh khen ngợi một tiếng xuất phát từ tận đáy lòng. Theo Không Yên mấy chục năm, nhiều việc Không Yên làm đều khiến cho Vương Tinh khâm phục không thôi. Nay tài năng kia nở rộ ngay bên trên cây đại thụ là Giáo Đình, một một thân cây có thể chống đỡ tất cả mối nguy hiểm, làm cho mọi loài hoa khoe sắc màu mà không sợ bất cứ thứ gì. “Tình hình ở Không Vũ quốc sao rồi?” Thanh Vũ tiếp tục hỏi. “Từ khi Nguyễn Vu Thánh Sứ mang theo đội quân của ông ấy rời khỏi Không Vũ quốc, Không Yên sử dụng nhiều cách để thu phục toàn bộ số binh lính còn lại, giao cho một số thành chủ chỉ huy và chia ra bảo vệ biên cương, đề phòng mấy quốc gia xung quanh xâm chiếm.” “Tạo ra một khoảng thời gian nghỉ ngơi dành cho Không Vũ quốc trên đà phát triển tốc độ cao, bây giờ, đa số binh lính đều có tu vi Nhất Dương hậu kỳ trở lên.” “Một số thành chủ nổi bật đạt tới nửa bước Tam Dương kỳ.” “Hơn nữa, nhờ vào tài nguyên và lương thực phong phú, dồi dào, Không Yên ban mệnh lệnh gia tăng dân số, tạo nhiều nơi chữa bệnh miễn phí, khiến cho cuộc sống người dân thoải mái, chắc hẳn vài chục năm sau dân số tăng lên rất nhanh.” “Tình hình ổn định và tốt đẹp.” Vương Tinh trả lời với giọng thành thật, không dấu diếm một chút gì. “Quyết định giao Không Vũ quốc cho Không Yên là đúng.” Thanh Vũ gật đầu thỏa mãn. “Hai mươi bảy thành chủ, mỗi người đều mạnh mẽ, còn nhiều thuộc hạ Nhị Dương kỳ, đủ để quét ngang tất cả thế lực một sao rồi.” Không Vũ quốc có hai mươi bảy tòa thành, lúc đầu, vì chiến tranh và một số thành chủ gia nhập Giáo Đình, nhiều thành trì bị hủy hoặc bỏ hoang, Không Yên nhanh chóng chiêu mộ cường giả hay đề cử người thay thế vào, tạo nên một hàng rào phòng thủ vững chắc bảo vệ Vương Thành. Nếu có bất cứ kẻ địch nào dám xâm phạm, họ phải vượt qua lớp hàng rào kia để tấn công vào Vương Thành, lật đổ Không Vũ quốc. Thanh Vũ vừa bay qua một tòa thành, và cảm nhận một thần thức quét tới, đó là thần thức của một vị thành chủ tu vi nửa bước Tam Dương kỳ. Nhưng khi thấy Thanh Vũ, vị thành chủ kia liền thu hồi thần thức, nét mặt kinh hãi. “Là Giáo Hoàng đại nhân!” “Còn có cả Vương Tinh nữa.” Nhớ đến hình ảnh vừa xảy ra, vị thành chủ này hoảng sợ không thôi, thần thức của hắn nhìn thấy Thanh Vũ, nhìn thấy một đôi mắt đen lạnh nhạt, nhưng toàn thân của hắn lại bị bao phủ trong áp lực nặng nề, phảng phất như một ánh mắt kia đã làm cho hắn mất đi sức chiến đấu. Cuối cùng, sau một thời gian ở trên không trung, Thanh Vũ và Vương Tinh đặt chân lên mặt đất cứng rắn, thích ứng trong vài giây, Thanh Vũ mới ngước nhìn tòa thành khổng lồ, hùng vĩ và nguy nga, các linh canh cầm ngọn giáo sắc nhọn lạnh lùng nhìn xuống từ tường thành, quan sát tất cả những người đến Vương Thành. Kẻ nào có hành vi lạ lùng liền bị tra hỏi, không cho phép một tu sĩ ác độc hay người có ý đồ xấu vào trong Vương Thành. “Ngay cả binh lính cũng có cảnh giới Nhị Dương sơ kỳ trở lên.” Thanh Vũ cười khổ một tiếng, cường giả Nhị Dương sơ kỳ, tuổi đời còn rất trẻ như các linh canh kia ở trong các tông môn, thế lực hai sao đều là đệ tử nội môn trở lên. Cũng coi là thiên tài tu luyện nhanh, được nhiều người ngưỡng mộ, nào ngờ bọn họ cũng chỉ là lính canh cho Vương Thành, tuy nhiên, mức lương thì lớn đừng hỏi, cái gì đệ tử nội môn có cày cuốc như trâu bò cả tháng cũng chỉ vừa bằng mức lương của họ trong một hai tuần mà thôi. Không Yên giữ trọng trách quản lý Không Vũ quốc, Không Thiên Hà cũng không có ý định tranh đoạt vị trí đó với Không Yên, bây giờ, Không Yên danh chính ngôn thuận, uy vọng như mặt trời giữa trưa. Không Yên nhận được một phần mười điểm tín ngưỡng do người dân của Không Vũ quốc cung cấp cho Giáo Đình, Giáo Đình nhận được chín phần mười. Một phần mười kia tuy ít, nhưng đổi ra từ hàng trăm nghìn người thì lớn vô cùng, đó là lý do vì sao Không Yên muốn người dân sống tốt và khuyến khích gia tăng dân số. Một phần mười kia không của riêng một mình Không Yên, mà do tất cả người có chức vụ cao trong Vương Triều cộng đồng quản lý, nhưng tiếng nói của Không Yên vẫn là cao nhất. Nên cho thấy, các vị trí trong Vương Triều điều rất mê người, mà vị trí Thừa Tướng chính là một miếng bánh ngọt ai cũng muốn cắn một ngụm hết. Vương Lăng đạt được tín nhiệm từ Không Yên ngồi vào chức Thừa Tướng trong nhiều thành chủ cũng vì gia nhập Giáo Đình lâu, có nhiều mối quan hệ trong Giáo Đình như với Nguyễn Thanh, Lâm Phong, Nguyệt Linh. Chứ tu vị của Vương Lăng mới tới Nhị Dương hậu kỳ, không có nổi bật gì, được cái năng lực xử lý các tình huống rất hay. Thanh Vũ theo sau đoàn người đông nghịt tiến vào Vương Thành, ở thời đại trước, họ không có cơm để mà ăn, bụng đói meo, nào có tâm trạng đi du lịch tứ phương trời để mở mang tầm mắt chứ? Nhưng bây giờ thì khác rồi, người nào người nấy có tu vi, thân thể cường tráng, không cần tọa kỵ, xe ngựa gì cũng đi xa được chỉ bằng một cái cơ thể. Vì thế, Vương Thành, nơi náo nhiệt chốn phồn hoa trở thành địa điểm lý tưởng cho du lịch, vừa nhìn thấy các cô tiểu thư khuê các thanh nhã, công tử lịch lãm bụng đầy văn chương, thưởng thức các món ăn nổi tiếng mà khi trước họ không dám tưởng tượng, gặp mặt những nhân vật giữ chức vụ lớn… Đủ mọi loại lý do khiến họ muốn đi vào Vương Thành. “Ba viên linh thạch hạ phẩm một người.” Một người lính canh lạnh nhạt nói trong khi nhìn vào Thanh Vũ và Vương Tinh. “Đầu óc kinh doanh không tệ.” Thanh Vũ cười gật đầu một tiếng, còn Vương Tinh thì nuốt một ngụm nước bọt, đầu đổ mồ hôi hột, có kẻ muốn trấn lột tài sản Giáo Hoàng!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]