Chương trước
Chương sau
Vù vù!
Mười mấy Hắc Viên bay ra từ trong tộc do Hắc Ni dẫn đầu, ngay khi thấy Hắc Tinh trở lại cùng một con người khả nghi, Hắc Ni ngạc nhiên giây lát rồi chuyển thành đề phòng.
“Ngươi là ai?” Hắc Ni ngưng trọng hỏi.
“Bình tĩnh đi mọi người, cả Hắc Ni Tộc Trưởng nữa.” Tiểu Hắc đi lên phía trước, lên tiếng giải thích.
“Đây là người mà ta đã nói với ngươi.” Tiểu Hắc truyền âm cho Hắc Ni.
Hắc Ni đánh giá Thanh Vũ một lát, mới gật đầu bình tĩnh nói với mọi người: “Mọi người giải tán đi, đây là bạn của Hắc Tinh Tộc Trưởng, cũng là bằng hữu của chúng ta.”
“Bạn của Hắc Tinh Tộc Trưởng?” Một vài Hắc Viên nghi ngờ. Sau vụ việc tấn công bởi một tu sĩ con người, hơn một nghìn Hắc Viên chết thảm, bọn họ sẽ không bao giờ có vẻ mặt vui vẻ khi một người lạ tới đây vào giây phút mẫn cảm như vậy.
“Nhưng hắn là con người, chúng ta không được để hắn vào trong.” Hắc Tiều nhíu mày lên tiếng phản bác lại Hắc Ni. Ông là bô lão, có nhiệm vụ giữ gìn nội quy, bài trừ các mối nguy hiểm đối với toàn tộc, theo ông, một người lạ không nên được chào đón.
Vì vậy, ông cả gan chống đối lại lời nói Hắc Ni, không sợ bị trách tội.
“Đúng vậy, Hắc Ni Tộc Trưởng, ông nên suy nghĩ cho kỹ càng, con người chưa bao giờ tốt cả.” Hắc Diên Sương gật đầu đồng ý với Hắc Tiều.
“Đây là mệnh lệnh từ Tộc Trưởng, mọi người hãy về làm việc đi.” Hắc NI liếc mấy cường giả khác, họ cũng có ý nghĩ như Hắc Tiều và Hắc Diên Sương, thế là Hắc Ni phải trầm giọng nói.
“Đừng lo lắng.” Hắc Tinh tiếp lời, khuyên bảo mọi người buông vũ khí xuống, dù các loại vũ khí kia không thể chạm đến một sợi lông của Thanh Vũ, thậm chí càng toàn tộc cùng nhau tiến lên, Thanh Vũ vẫn dư sức xử lý tất cả bằng sức mạnh áp đảo.
Hắc Tinh làm việc cho Giáo Đình, hi vọng một tương lai rạng ngời sẽ đến với Hắc Viên tộc, vì vậy, Tiểu Hắc muốn tránh tất cả những vấn đề gây ảnh hưởng mối quan hệ giữa Giáo Đình và Hắc Viên tộc.
“Chính người đó giúp Hắc Tinh tăng cao huyết mạch?” Hắc Ni thở sâu một hơi, theo như ông thấy được thì người kia rất bình thường, hơi thở không mạnh mẽ cho lắm, vì vậy ông nghi ngờ về khả năng của người kia, liệu người đó có giống như lời của Hắc Tinh?
“Mọi người trở về làm việc đi.” Hắc Tiều thấy Hắc Ni quyết định một cách cứng rắn, ông phất tay trong lúc nói với giọng lớn.
“Vâng!” Các Hắc Viên lần lượt giải tán, tiếp tục công việc thu dọn đống chiến trường, thu dọn xác chết để mai táng, và xây dựng nhiều công trình vừa bị hủy trong vụ nổ lớn.
“Chúng ta đi thôi.” Thanh Vũ cười khẽ nói với Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc bình tĩnh gật đầu, liếc mắt nhìn đống hỗn loạn, trong lòng trầm xuống, các hình ảnh trận chiến với Dị Hồn Chân Quân chợt ùa về khiến Tiểu Hắc không vui vẻ gì.
“Xin chào, ông là Hắc Ni Tộc Trưởng phải không?” Thanh Vũ nhẹ nhàng cười nói với Hắc Ni, ông ta đang đứng trước mặt Thanh Vũ với một bộ dạng không được bình tĩnh, vì sợ giấc mộng trong lời Tiểu Hắc kể không phải là sự thật.
“Đúng vậy, tôi là Hắc Ni Tộc Trưởng, rất vui khi được quen biết ngài.” Hắc Ni thu lại khí thế của Tộc Trưởng, ông nói với Thanh Vũ bằng một âm thanh đầy lễ độ.
Dù chuyện kia có thật hay không, nhưng người thanh niên trẻ tuổi trước mặt Hắc Ni vẫn là một tu sĩ cường đại, Hắc Ni không dám khinh thường.
“Ta là Trần Thanh Vũ, đồng thời cũng là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, nó nằm ở khu vực Không Vũ quốc, ta nghĩ ông đã từng nghe đến cái tên đó.” Thanh Vũ từ tốn nói, hai mắt đánh giá Hắc Ni, khí thế mạnh hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều.
Xem ra, Tiểu Hắc dành rất nhiều lời khen ngợi cùng đánh giá cao Hắc Ni là có nguyên do cả.
“Vâng, tôi đã từng nghe về nó từ miệng của Hắc Tinh Tộc Trưởng.” Hắc Ni gật đầu cười nói, ở gần với Thanh Vũ, ông mới cảm nhận được một khí tức của người đứng trên cao, rất nồng nặc, một đôi ánh mắt đen nhánh thâm thúy như thể biết tất cả mọi vật, một hơi thở bình thường nhưng lại cho Hắc Ni một cảm giác nguy hiểm cùng cực.
“Nếu chiến đấu, mình sẽ chết trong vòng một cái chớp mắt.” Hắc Ni nói thầm trong lòng, vẻ mặt thay đổi liên tục, nhưng sự kiêu ngạo của một Tộc Trưởng không cho phép Hắc Ni cúi đầu trước Thanh Vũ, ông vẫn ưỡn ngực để nói chuyện.
“Vậy thì tốt rồi, ta rất lấy làm tiếc về sự việc vừa xảy ra tại đây.” Thanh Vũ nhìn xung quanh một vòng rồi thở dài nói. Tất cả còn lại sau một trận chiến kinh hoàng là các bãi máu tươi tanh nồng, mặt đất hoen ố và hàng trăm cây cổ thụ có giá trị cao đổ ngã.
Giữa một bộ tộc lớn như Hắc Viên tộc, cảnh tượng kia chính là một vết thương khiêu khích đến tôn nghiêm và địa vị của họ, chẳng mấy chốc, lời đồn về Hắc Viên tộc suy sụp sẽ truyền đi khắp mọi nơi, và các kẻ thù cứ lần lượt tiến tới để điều tra, nhất là Thiết Thạch Nghĩ tộc.
“Tất cả đều do tên Dị Hồn Chân Quân làm, Hắc Viên tộc sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.” Hắc Ni trầm giọng nói, sát khí ẩn hiện trong hai con ngươi, nhiệt độ lạnh xuống.
“Đó là việc mà ta đang muốn bàn luận với ông.” Thanh Vũ gật đầu.
“Xin mời đi theo lối này.” Hắc Ni dẫn đường, Thanh Vũ, Tiểu Hắc cùng những Tộc Trưởng, bô lão khác đi theo sau.
Hắc Ni bước vào một căn nhà lớn làm bằng gỗ, nó có tuổi đời rất cao rồi, vì gỗ phai màu, nhiều loài nấm mọc lên trên hút đi chất dinh dưỡng ít ỏi trong thân cây, tuổi lâu nên căn nhà tỏa ra một cảm giác tang thương đặc trưng.
“Mời ngồi.” Hắc Ni nói khẽ trong khi đưa tay ra làm động tác mời Thanh Vũ. Còn Hắc Ni thì ngồi vào ghế của Tộc Trưởng, Tiểu Hắc ngồi bên phải, Thanh Vũ ngồi bên trái, việc này làm cho nhiều người đi theo bất ngờ vì sự tôn trọng của Hắc Ni dành cho Thanh Vũ rất cao.
“Đầu tiên, ta muốn điều tra về tên Dị Hồn Chân Quân kia.” Thanh Vũ lên tiếng bắt đầu cuộc trò chuyện mà không hề nhắc tới các vấn đề của Hắc Viên tộc và Giáo Đình.
“Đầu tiên, có lẽ ông nên cho ta biết về tên Hắc Phen.” Thanh Vũ nhìn Hắc Ni rồi nói.
Hắc Ni gật đầu nhẹ, ông cũng hơi ngạc nhiên vì Thanh Vũ không làm cho cuộc trò chuyện xấu đi vì các vấn đề của toàn tộc Hắc Viên cùng Giáo Đình, ông biết rõ Hắc Đinh đang giữ một chức vụ nào đó khá lớn trong Giáo Đình, và mục đích để Thanh Vũ cho Hắc Tinh, cùng với làm nhiều việc giúp Hắc Tinh mạnh hơn, tất cả đều chỉ về một hướng duy nhất là toàn bộ Hắc Viên tộc.
Hắc Viên tộc cần Thanh Vũ, Tiểu Hắc đã thể hiện điều đó cho tất cả Hắc Viên và tiết lộ cho Hắc Ni nhiều thông tin quan trọng khiến ông phải suy nghĩ trong một khoảng thời gian và khó đưa ra quyết định.
Hành động của Thanh Vũ ở hiện tại đều là để lợi ích của Hắc Viên tộc lên hàng đầu, sự tồn vong của Hắc Viên tộc phải được giải quyết trước.
“Hắc Tinh Tộc Trưởng đã kể cho ngài về mọi chuyện xảy ra ở đây chứ?” Hắc Ni mở miệng hỏi.
“Tôi kể tất cả.” Tiểu Hắc trả lời trước Thanh Vũ, còn Thanh Vũ thì gật đầu một cái nhẹ.
“Vậy mọi việc đơn giản hơn nhiều, Hắc Phen là một bô lão giữ chức quản lý tộc, bao gồm tất cả mọi việc từ trên xuống dưới, đáng lẽ ông ta rất được mọi người tin tưởng, nhưng không hiểu tại sao Hắc Phen lại tính toán một kế hoạch nổi loạn.” Hắc Ni thở dài một tiếng nói.
“Hắc Phen muốn chiếm vị trí Tộc Trưởng.” Thanh Vũ nói khẽ.
“Đúng vậy, tôi nghĩ ngờ mọi việc xảy ra đều do tên Dị Hồn Chân Quân chủ mưu cả.” Hắc Ni gật đầu nói tiếp.
“Hắc Phen bị Dị Hồn Chân Quân bắt làm nô lệ, ông có biết Hắc Phen rời tộc vào khoảng thời gian nào và có biểu hiện lạ thường khi nào không?” Thanh Vũ trầm tư một vài giây rồi hỏi.
“Khoảng hai tháng trước, Hắc Phen đại diện Hắc Viên tộc đi tham gia một buổi lễ lên chức Tộc Trưởng của bộ tộc Độc Giác Tử Ngạc tộc, bộ tộc kia nằm ở một đầm lầy lớn cách đây rất xa, ông ấy khoảng nửa tháng mới quay trở về đây và bắt đầu thực hiện kế hoạch từ đó.” Hắc Tiều là người trả lời Thanh Vũ.
“Hai tháng trước, vậy có lẽ trên đường đi, Hắc Phen trúng phải độc thủ của Dị Hồn Chân Quân.” Thanh Vũ phán đoán, mọi người lắng nghe và gật đầu đồng ý.
“Đơn giản hơn nhiều rồi, Hắc Phen nhận lấy tài nguyên từ Dị Hồn Chân Quân rồi âm thầm cấu kết với ba tộc khác, vậy vấn đề ở đây, Dị Hồn Chân Quân và Hắc Phen sẽ làm gì sau khi điều khiển toàn bộ Hắc Viên tộc?” Thanh Vũ nhíu mày hỏi.
“Tôi từng nghe Dị Hồn Chân Quân nói rằng hắn đã tiêu diệt nhiều bộ tộc khác trước khi có ý đồ với Hắc Viên tộc.” Hắc Diên Sương bình tĩnh nói.
“Nếu vậy, tên Dị Hồn Chân Quân kia cũng đã quản lý cả tộc Độc Giác Tử Ngạc rồi.” Thanh Vũ gật đầu chắc chắn nói.
“Có thể Hắc Phen bị khống chế ngay tại Độc Giác Tử Ngạc, và thậm chí rất nhiều người của các tộc khác cũng bị giống như Hắc Phen.” Thanh Vũ bình tĩnh phân tích, từng lời nói khiến mọi người phải hoảng sợ.
“Dị Hồn Chân Quân, hắn đang muốn làm gì chứ?” Hắc Ni trầm mặc.
“Trước khi đi, Dị Hồn Chân Quân nói có một ngày hắn trở lại đây.” Hắc Tiều lên tiếng.
“Vậy thì khoảng cách của Dị Hồn Chân Quân với Hắc Viên tộc khá xa, có thể hắn rời khỏi lãnh địa của Độc Giác Tử Ngạc, tạm thời Hắc Viên tộc an toàn.” Thanh Vũ điềm tĩnh nói ra.
“Tốt quá rồi.” Hắc Diên Sương thở dài một tiếng rồi vui vẻ nói.
“Chưa đâu, hãy cho ta bản danh sách các tộc tham gia lễ của Độc Giác Tử Ngạc, chúng ta cần đề phòng bọn họ.” Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Có ngay.” Hắc Tiều gật đầu nói, sau đó ông bước ra khỏi căn phòng tiến về phía khu vực lưu trữ sách vở của Hắc Viên tộc, mấy thông tin như Thanh Vũ yêu cầu thuộc dạng quan trọng, vì nó thể hiện quan hệ giữa Độc Giác Tử Ngạc và các tộc khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.