Chương trước
Chương sau
“Nhốt tất cả bọn chúng vào lồng, nhớ kiểm tra cho thật kỹ càng.” Hăn Ni phất tay ra lệnh cho các bô lão đem bọn Thiết Thạch Nghĩ và Liệt Sơn Hổ vào khu vực giam giữ.
“Vâng!” Hắc Tiều cúi đầu nói.
“Chúng ta đi thôi, cuộc so tài cho thế hệ trẻ còn chưa kết thúc, không thể để bọn nhỏ chịu thiệt được.” Hắc Ni cười nói với Tiểu Hắc.
Nhìn mấy khuôn mặt hào hứng của Hắc Đinh, Tiểu Hắc cười nhẹ một tiếng nói: “Tất nhiên rồi, lần này, tộc của ta phải lấy hạng nhất.”
“Thiên tài hai sao, bộ tộc của ngươi có nhiều mầm móng tốt, ngay cả ta cũng ao ước.” Hắc Ni cảm khái một tiếng, đánh giá mười mấy tộc nhân do Tiểu Hắc mang theo, mỗi người đều hùng hổ, khí thế mạnh mẽ, cơ hồ là cùng cấp vô địch.
Nhất là Hắc Đinh, một đứa trẻ thật thà ngu ngơ dễ dạy, nếu Tiểu Hắc không có sức mạnh chấn nhiếp người, thì Hắc Ni đã mạnh dạn gửi lời mời gia nhập dòng chính cho Hắc Đinh rồi.
Nói không chừng, vài chục năm sau Hắc Viên tộc có cường giả Nguyên Anh kỳ, uy chấn một vùng đất, lực lượng uy hiếp hàng trăm yêu tộc khác.
Mọi người nói liền làm, họ nhanh chóng dọn dẹp bãi chiến trường, chẳng được mấy chục phút sau, một sân đấu dựng lên giữa Hắc Viên tộc, các khán giả lần lượt trở về với nét mặt hưng phấn, có cả sáu bảy yêu tộc khác.
Hắc Ni đứng trên sân đấu, ôm quyền tươi cười nói: “Để các bằng hữu chê cười rồi, sau đây, ta xin phép tiếp tục cuộc so tài của Hắc Viên tộc, mời các vị bằng hữu quan sát, sau đó cùng chúng ta tiến tới trung tâm của Linh Mạch trung cấp, tiến hành “Quán đỉnh”.”
“Không sao, Hắc Ni Tộc Trưởng, Hắc Tinh Tộc Trưởng đều là cường giả bất phàm, hôm nay Thổ Lang tộc ta được mở rộng tầm mắt một phen.” Một người đầu sói cười trả lời, dẫn đến nhiều người tham gia vào phụ họa.
“Đúng vậy, Lang huynh nói không sai, Nhất Mục Viên tộc của tôi cũng thán phục trước sức mạnh của Hắc Viên tộc.” Một người cười nói, hắn có hình dạng như loài khỉ với một con mắt duy nhất ở trên trán.
Các yêu tộc còn lại nhao nhao lên tiếng khen ngợi dù lòng họ muốn rời khỏi đây, nói giỡn, Thiết Thạch Nghĩ tộc sẽ cử cường giả phủ xuống Hắc Viên tộc, đòi lại uy nghiêm đã mất trong tay của Thiết Tuy, bọn họ còn ở đây tất nhiên bị vạ lây, ai dám thách thức lửa giận của Thiết Thạch Nghĩ tộc?
Họ là các tộc sống nhờ vào Hắc Viên Sâm Lâm cùng Liệt Sơn Sâm Lâm, giữa khe hở của hai tộc mạnh, Tộc Trưởng mới có cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, nên không hề dám đưa một tay vào chuyện thị phi ở đây.
“Các bằng hữu đã quá khen rồi.” Hắc Ni cười gật đầu nói.
“Hắc Tiều bô lão, mời ông chủ trì cuộc so tài.” Hắc Ni nói với Hắc Tiều, một bô lão già đời dư tư cách làm Tộc Trưởng nhưng vẫn sống ẩn, không tham gia vào các cuộc tranh quyền giữa Hắc Viên tộc.
“Vâng thưa Tộc Trưởng!” Hắc Tiều gật đầu, sau đó ông mới bước lên sân đấu, giọng nói nhàn nhạt phát ra.
“Người nào đã tiến vào vòng hai xin mời bước lên và chuẩn bị sẵn sàng.”
“Còn nữa, bốn tộc có Tộc Trưởng gây rối loạn vẫn được tham gia, tuy nhiên, Hắc Ni Tộc Trưởng, Hắc Tin Tộc Trưởng và các bô lão bọn ta ra quyết định trút bỏ chức vụ Tộc Trưởng của Hắc La, Hắc Mễ, Hắc Mộ, Hắc Lục Tắc, sau khi cuộc so tài kết thúc sẽ định ra sự trừng phạt dành cho họ.”
Cả tộc lắng nghe âm thanh của Hắc Tiều, một vài người cười trên nỗi đau của kẻ khác như Hắc Hòa, Hắc Diên Sương, nhất là Hắc Diên Sương có công với tộc, trợ giúp Hắc Ni trong lúc nguy cấp, từ nay địa vị tăng cao, dù cô không có một thiên tài nào tiến vào vòng trong.
“May quá, mình vẫn còn cơ hội.” Một Hắc Viên vỗ ngực, thở dài một hơi, hắn là tộc nhân của Hắc Lục Tắc, vừa bước vào vòng trong, còn chưa chiến đấu gì đã gặp Tộc Trưởng làm ra hành động vô ơn, vô nghĩa khiến hắn tức giận mà không dám nói gì.
Tưởng rằng mình bị bỏ rơi, mất quyền thi đấu, nhưng sự thật khiến hắn vui mừng không thôi, quả nhiên Hắc Ni Tộc Trưởng và các cường giả dòng chính có khác, khí độ hơn hẳn người thường, hắn dùng ánh mắt kính nể nhìn vào họ.
Vòng đầu tuyển chọn ra mười lăm người từ ba mươi bộ tộc dòng chi thứ, còn bộ tộc dòng chính có đặc quyền đi thẳng vào vòng hai, nên vòng hai có mười sáu người.
Cuộc tranh tài nảy lửa diễn ra, từng Hắc Viên thể hiện bản thân trước toàn bộ cường giả của bộ tộc, nhận nhiều lời tán dương khen ngợi, các trận chiến đầy nhiệt huyết, hay những tuyển thủ thua cuộc mà không cam lòng quỳ gối trên mặt đất với dòng nước mắt chảy dài, để lại những hình ảnh vui buồn lẫn lộn khó phai trong lòng mọi người.
Hắc Đinh không làm Tiểu Hắc thất vọng, mỗi vòng Hắc Đinh đều chỉ sử dụng hai quyền rưỡi liền đánh cho kẻ địch bay xuống sân đấu, các khán giả hò hét, từ từ, danh tiếng của Hắc Đinh lên cao đỉnh điểm, có hàng ngàn Hắc Viên chuyển sang hâm mộ Hắc Đinh, coi Hắc Đinh là thiên tài số một của toàn tộc.
“Hắc Đinh cố lên!!”
“Hắc Đinh mạnh nhất!!”
“Hắc Đinh đại ca, tiểu đệ rất yêu ngươi.”
“Ọe, im miệng đi cái con khỉ biến thái!”
“Im cái đầu thằng cha mày.”
"Mày muốn gì?"
"Đánh nhau!" Một quyền học theo Tiểu Hắc đập trúng vào cái mũi, máu tươi phun như suối.
“Bốp, chát, ầm, bành.” Có tiếng đánh nhau giữa các người hâm mộ cuồng nhiệt, một khúc nhạc dạo trước khi trận chiến chung kết bắt đầu.
“Ngươi rất mạnh, Hắc Đinh.” Một Hắc Viên trẻ tuổi trầm giọng nói.
“Ngươi cũng vậy!” Hắc Đinh gật đầu, đối thủ của Hắc Đinh có tên là Hắc Vi, thuộc bộ tộc của Hắc La, Tộc Trưởng Hắc La phản bội toàn tộc, làm cho Hắc Vi nhận nhiều ý kiến trái chiều cùng khinh thường của mọi người, nhưng Hắc Vi rất quyết tâm, dùng đôi bàn tay giết ra một thứ hạng để thanh tẩy tội danh cho bộ tộc.
“Ta biết mình thua kém ngươi rất nhiều.” Hắc Vi bình tĩnh nói.
“Nhưng, máu trong người của ta là của Hắc Viên tộc, một quyền chiến tới cùng!” Hắc Vi ngẩng cao đầu, âm thanh vang dội như chạm vào tim của các Hắc Viên khác, bọn họ bắt đầu kính trọng người trẻ tuổi tên Hắc Vi này, có lẽ lời nói kia của Hắc Vi là dành cho Hắc La, kẻ đang quỳ trên mặt đất ở cạnh sân đấu.
“Ngươi đã trưởng thành.” Hắc La lắc đầu nhẹ cảm khái.
“Trận đấu cuối cùng bắt đầu!” Hắc Tiều nói trong khi phất tay lên cao.
Ầm!
Cả hai lao đầu vào chiến thành một đoàn, từng quyền, từng cước tung ra bằng tất cả sức mạnh lẫn niềm tin vào chiến thắng, sự kiêu hãnh trong dòng máu bộc lộ ra ngoài, trận chiến đỉnh cao của hai người trẻ tuổi như một cuốn phim hào hùng được chiếu trên sân đấu, thời gian như ngừng trôi, hình ảnh thay đổi liên tục phản chiếu trong hai con ngươi của mọi người, có lẽ, ký ức ngày hôm nay, họ sẽ vĩnh viễn ghi nhớ vào trong con tim.
Bành!
Cuối cùng, Hắc Vi ngã xuống dưới một quyền mạnh bạo của Hắc Đinh, lần đầu tiên, Hắc Đinh ra nhiều hơn hai quyền rưỡi, vì Hắc Vi cũng là thiên tài một sao, lại gồng gánh toàn bộ trách nhiệm tẩy sạch tội danh cho bộ tộc trên vai, ánh mắt kiên định cùng mạnh mẽ, tất cả chúng chuyển thành sức mạnh chống lại Hắc Đinh.
“Ta tuyên bố, cuộc so tài mười năm một lần của Hắc Viên tộc đến đây là kết thúc, người thắng cuộc là Hắc Đinh thuộc bộ tộc của Hắc Tinh Tộc Trưởng!!” Hắc Tiều cầm một tay Hắc Đinh rồi đưa lên cao, giọng nói hùng hồn.
“Hoan hô!” Đám tộc nhân của Tiểu Hắc thì lấy trống gõ, gào khan cả họng.
“Hoan hô!” Bầu không khí trở nên sôi nổi, mọi người đều hào hứng chúc mừng người thắng cuộc, một thiên tài nữa được ghi lên một viên đá lớn, nơi ghi lại lịch sử của Hắc Viên tộc từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc.
Có lẽ rất lâu về sau, vài dòng chữ mờ nhạt cổ xưa ở trên tảng đá xanh bị lãng quên theo thời gian, biết đâu, một vài người thuộc thế hệ mới bỗng nhiên vô tình tìm thấy các chữ viết đã phai mờ này, tìm hiểu về một câu chuyện chìm ẩn trong truyền thuyết của bộ tộc đầy hào hùng cùng tráng lệ.
Tiểu Hắc ngồi cạnh Hắc Ni trong suốt cuộc so tài, Tiểu Hắc thì không chú ý các thế hệ trẻ cho lắm, mỗi khi Hắc Đinh lên chiến đấu thì Tiểu Hắc mới nhìn sang, còn thời gian khác thì nói chuyện với Hắc Ni, kể về cuộc gặp gỡ giữa Tiểu Hắc với Thanh Vũ.
Từng mẫu chuyện giống như một giấc mộng tuyệt đẹp rơi vào tai Hắc Ni khiến ông ta trầm mặc và hoài nghi về tính chân thực. Dù sao, Tiểu Hắc tấn công con người rồi bị đánh bại, con người không những không trừng phạt Tiểu Hắc mà còn giúp đỡ Tiểu Hắc tăng cao huyết ẩn trong người.
“Ta chưa bao giờ lừa gạt ai!” Tiểu Hắc trầm giọng nói.
“Việc này liên quan đến toàn Hắc Viên tộc, ta sẽ dùng tinh huyết thề độc nếu ngươi không tin tưởng.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu, nhưng ta muốn gặp người kia một lần.” Hắc Ni lắc đầu bình tĩnh nói.
“Được, ta lập tức sắp xếp cho ngươi gặp Giáo Hoàng.” Tiểu Hắc gật đầu, đến đây thì việc Giáo Hoàng giao cho Tiểu Hắc hoàn thành một nửa, và TIểu Hắc tin tưởng Thanh Vũ sẽ làm cho Hắc Ni rung động và kính phục.
“Cuộc vui cũng kết thúc, sau đây, ta xin tuyên bố hình phạt dành cho Hắc Phen, Hắc La, Hắc Mễ, Hắc Mộ và Hắc Lục Tắc!” Hắc Ni đứng lên đi đến giữa sân đấu, âm thanh rõ ràng.
“Tộc Trưởng muốn xử lý ngay tại chổ.” Các Hắc Viên kinh ngạc nhìn vào Hắc Ni, phải biết, ở đây còn có các tộc khác, chuyện của Hắc Phen là vấn đề nội bộ, có cần thiết phải phô ra cho người ngoài thấy không?
Bọn họ chưa biết rằng, Hắc Ni muốn cho Tiểu Hắc một câu trả lời thỏa đáng, kết thúc tất cả ân oán giữa Tiểu Hắc và Hắc Viên tộc.
“Hình phạt dành cho họ là trút bỏ tất cả chức vụ, phế bỏ tu vi, suốt đời làm một tộc nhân bình thường!” Hắc Ni cao giọng nói.
“Tộc Trưởng không giết bọn họ sao?” Hắc Hòa nhíu mày nói. Các tộc nhân khác cũng hơi nghi hoặc, tội danh có ý đồ mưu hại Tộc Trưởng, làm loạn bộ tộc thì phải xử tử mới đúng.
“Trời cao có đức hiếu sinh, ai cũng có lúc lạc lối, giết một mạng người thì dễ, nhưng cứu một mạng người thì khó vô cùng.” Tiểu Hắc tiếp lời cho Hắc Ni, lời nói của Tiểu Hắc có giá trị ngang, thậm chí là hơn cả Hắc Ni, vì ai cũng biết rõ Tiểu Hắc mạnh hơn Hắc Ni rất nhiều lần.
Cường giả luôn luôn có một đặc quyền về địa vị!
“Các ngươi có phục không?” Hắc Ni đưa mắt nhìn đám người Hắc Phen, mất đi năm người họ thì số lượng cường giả của tộc giảm mạnh, nhưng Hắc Ni vẫn kiên quyết làm như thế.
“Chúng tôi cảm ơn Tộc Trưởng đã tha mạng.” Bốn người Hắc La, Hắc Mễ, Hắc Mộ, Hắc Lục Tắc cúi đầu nói. Sống một cuộc đời bình thường sau những ngày gian khổ có vẻ không tệ lắm, nhặt được một mạng đã là phúc mấy đời rồi, họ không cầu gì hơn nữa.
“Phục?” Hắc Phen đột nhiên nở nụ cười gằn.
“Hôm nay tất cả bọn ngươi đều phải chết, đừng trách ta không nghĩ tình cùng tộc!”
“Xin mời chủ nhân xuất thủ, tru giết bọn họ.” Hắc Phen đột nhiên nói với giọng cung kính, đầu đập xuống mặt đất ba cái.
“Không tốt!” Tiểu Hắc biến sắc, cảm thấy không ổn chút nào, Hắc Phen hành động rất quỷ dị, ngay vào lúc Tiểu Hắc định ra tay trấn áp Hắc Phen, thì một luồng sức mạnh nguy nga chợt xuất hiện ở trên người Hắc Phen.
Theo đó, một bóng mờ to lớn với hình dạng mờ ảo hiện ra giữa những đôi mắt kinh ngạc.
“Đồ phế vật, có bấy nhiêu việc mà cũng làm không xong, uổng công ta ban thưởng cho ngươi một viên Thăng Linh Đan!” Âm thanh lạnh lùng vọng ra từ bóng mờ, song song với lời nói kia là một cỗ áp lực vĩ ngạn giáng lâm khiến tất cả Hắc Viên đang có mặt ở đây nằm rạp xuống mặt đất.
“Ngươi!!” Tiểu Hắc lập tức kích hoạt huyết mạch, còn Hắc Ni, Hắc Tiều, Hắc Diên Sương, Hắc Hòa, từng người sử dụng thần thông của huyết mạch, khí thế bạo tăng mới miễn cưỡng đứng vững.
Tiểu Hắc biết Thăng Linh Đan đấy, một loại đan dược cực kỳ nổi tiếng trong Tu Chân Giới, có thể giúp tu sĩ thăng một cấp bậc nhỏ tùy theo cấp độ của đan dược, Thăng Linh Đan có giá trị lớn lao, thường được đem ra đấu giá.
“Linh hồn bay ra ngoài cơ thể là đặc trưng của cường giả Tứ Dương kỳ trở lên!!” Tiểu Hắc kinh hãi thốt ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.