Chương trước
Chương sau
“Nói nhiều làm gì, xông lên một lượt đi, để ta khỏi phải tốn nhiều thời gian.” Tiểu Hắc nhàn nhạt nói ra kết hợp với biểu tình thản nhiên, mấy người bên dưới nhìn tới liền âm trầm, rõ ràng tên Hắc Tinh không để họ vào mắt.
“Thiết Thạch Nghĩ tộc sẽ trợ giúp Hắc Phen tru diệt cuồng đồ!” Thiết Tuy lạnh giọng nói.
“Liệt Sơn Hổ tộc ta cũng trợ giúp Hắc Viên tộc tru diệt cuồng đồ!” Hổ Kinh Tuyên cao giọng nói.
“Thủy Linh Xà tộc sẽ không làm ngơ, tiêu diệt kẻ gây rối loạn mối quan hệ hòa bình giữa các tộc.” Vân Thùy mặt lạnh nói.
“Hắc Tinh đang tính toán cái gì, một mình hắn không đủ cho bọn họ ăn no nữa.” Hắc Diên Sương cau mày hỏi.
Hắc Ni lắc đầu, tình hình ngoài tầm với của ông dù ông là Tộc Trưởng, thái độ khiêu khích của Hắc Tinh đối với các tộc khác khiến cho sợi dây hòa bình mỏng manh giãn ra, các tộc nhân khác tất nhiên căm hận Hắc Tinh, nghĩ Hắc Tinh muốn làm loạn, mồi lửa cho cuộc hỏa hoạn chiến tranh.
Dù Hắc Ni có đứng ra nói giúp vẫn vô ích, thậm chí các tộc nhân còn thay đổi thái độ thành chán ghét ông.
“Hắc Tinh cuồng đồ, cái chết của ngươi sẽ đem lại sự bình yên cho Hắc Viên tộc!” Hắc Phen từ tốn nói, bốn mươi hai cường giả Kết Đan sơ kỳ, bốn cường giả Kết Đan trung kỳ đứng gần một chỗ, tạo nên lực áp bách hàng lâm cả vùng đất.
Hắc Viên Sâm Lâm bỗng nhiên yên tĩnh lại, không phát ra một âm thanh nào, các loại động vật cảm nhận được cỗ áp lực khủng bố này liền chui xuống hang, nằm im một chỗ, còn những người đang quan sát ở xung quanh lập tức lùi lại ra thật xa, đầu đầy mồ hôi.
“Như vậy có phải nhanh hơn rồi không?” Tiểu Hắc cười nhẹ một tiếng, âm thanh tiêu sái cùng hùng hồn, tựa như Tiểu Hắc đang đối đầu với vài ba con thú con yếu đuối, tiện tay là có thể tiêu diệt vậy.
“Hắc Ni Tộc Trưởng!” Tiểu Hắc liếc mắt nhìn Hắc Ni.
“Ta sẽ cho ngươi thấy, huy hoàng của Hắc Viên tộc!” Tiểu Hắc nghiêm giọng nói.
“Ta đang nhìn đây!” Hắc Ni gật đầu, trầm giọng nói. Ánh mắt hiếu kỳ quét tới Tiểu Hắc, cảm giác thần bí kỳ diệu giống như đến từ cõi u minh kia càng mãnh liệt, nó bắt nguồn từ một tộc nhân nửa bước Kết Đan kỳ, một Tộc Trưởng chẳng có gì đặc biệt, im hơi lặng tiếng mấy chục năm qua.
Liệu một tộc nhân bình thường kia sẽ đem tới cho Hắc Viên tộc những thay đổi gì? Hắc Ni chăm chú bằng tất cả tinh thần, mười ba bô lão nín thở quan sát, còn Hắc Diên Sương thì hơi lo lắng.
Hắc Ni không biết, khi được tất cả tộc nhân tín nhiệm bầu chọn làm Tộc Trưởng thì ông đã gánh vác trên vai trọng trách của cả bộ tộc, khí vận của tộc đè nặng lên ông và cho ông nhiều lợi ích, cảm giác đến từ hư vô kia chính là khí vận đang cảm nhận sự thay đổi của Hắc Viên tộc đến từ sự tồn tại của Tiểu Hắc.
“Giết chết tên cuồng đồ!” Hắc Phen cao giọng thét một tiếng, lời nói vừa ra, tất cả cường giả đang bày trận thế của bốn chủng tộc lập tức phát ra hơi thở cường đại như một ngọn núi khổng lồ đè nén tất cả, không khí bị ngưng trệ, coi như cường giả Tam Dương sơ kỳ cũng bị ảnh hưởng, không sử dụng được toàn bộ thực lực.
“Cuồng Bạo!” Hắc Phen cùng bốn Tộc Trưởng kia sử dụng thần thông ẩn trong huyết mạch, cơ thể bọn họ thô to hơn một vòng, sức mạnh tăng cao gấp hai lần, đôi mắt màu đỏ hung tàn, bọn họ lao đến tấn công Tiểu Hắc.
“Liệt Sơn Hổ Hoàng Quyền!” Hổ Kinh Tuyên với một lượng lớn linh lực sôi trào, bốc cao lên không trung tạo ra một vòng xoáy khổng lồ, linh lực ngưng tụ thành một móng vuốt hổ to khoảng hai mươi mét mạnh mẽ đập tới TIểu Hắc.
“Nghiền nát hắn!” Thiết Tuy trầm giọng ra lệnh, hơn mười tộc nhân của Thiết Thạch Nghĩ tộc lạnh lùng sử dụng pháp thuật, từng cây càng Kiến Vương hư ảo xuất hiện trên không trung, tạo ra một luồng áp lực khủng bố đập tới Tiểu Hắc.
“Độc Xà Châm!” Vân Thủy biến ảo ra một hư ảnh ở sau lưng cô, hơn mười cường giả khác của Thủy Linh Xà tộc cũng vậy, hư ảnh là một con rắn to lớn với đôi mắt màu lục bích yêu dị, con rắn kia há miệng to rồi phun ra hàng trăm cây châm độc nhắm vào Tiểu Hắc, sắc bén cực kỳ.
Tràng cảnh mấy chục cường giả Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ cùng tấn công rất hoành tráng, linh lực ẩn trong không khí bị đánh văng ra ngoài xa, các cơn gió mạnh thổi vù vù, mấy gốc cây gần đó cũng bật cả gốc rễ lên.
Tiểu Hắc đứng ở giữa, cảm nhận các sức mạnh hủy diệt đang lao tới gần, Tiểu Hắc bình tĩnh nhìn tất cả, môi nhếch lên một nụ cười tự tin: “Kích hoạt huyết mạch của Thánh Viên!”
Lời nói lẩm bẩm kia chỉ có Tiểu Hắc nghe được, nhưng không hiểu tại sao, các Hắc Viên có mặt tại đây đều ngẩn người ra nhìn vào Tiểu Hắc, ngay cả Hắc Phen cùng bốn Tộc Trưởng cũng cảm thấy khó thở, vì máu trong người họ lại sôi sục lên, một cảm xúc thần phục xuất hiện ở trong lòng dành cho Tiểu Hắc.
Áp chế từ huyết mạch!
“Cái gì thế?” Hắc Tiều quát lớn, cô nén lại nội tâm không bình ổn, nhưng dù có cố gắng đến mấy thì vẫn vô ích.
“Huyết mạch của mình đang thần phục!” Hắc Ni lẩm bẩm, hai mắt mở to ra nhìn vào Tiểu Hắc, ông ấy đang rung động đến từ tận linh hồn, cảm xúc thần bí kỳ diệu kia đã trở thành hiện thật.
Trong vô vàn ánh mắt ngạc nhiên cùng hoảng hồn của Hắc Viên tộc, bộ lông màu đen Tiểu Hắc biến thành màu trắng thuần khiết, thứ ánh sáng che lấp tất cả mọi vật, thánh khiết và cao thượng, mạnh mẽ không gì sánh được, kéo theo đó là một hơi thở nguy hiểm bao phủ toàn bộ Hắc Viên Sâm Lâm.
Một đôi con ngươi màu kim sắc nhìn xuống từ trên cao, phảng phất như mọi vật ở đây đều thấp kém hơn hai con mắt kia, đó chính là hai con mắt của Tiểu Hắc!
“Để ta báo hiệu cho các ngươi biết, Hắc Viên tộc, phải thay đổi!” Tiểu Hắc trầm giọng nói, toàn thân thể tràn ngập thứ sức mạnh kinh khủng chờ chực bạo tạc và xé tan tất cả mọi thứ dám cản đường, cảm giác thật thoải mái và say mê.
Các pháp thuật bay đến gần, dưới ánh mắt của mọi người, các pháp thuật kia tất vùi lấp Tiểu Hắc vào cái chết đau đớn, nhưng Tiểu Hắc bình tĩnh đưa tay lên, một bàn tay ẩn chứa Ngũ Hành Thánh Thuật hệ kim và hệ hỏa.
Kết hợp hai thuộc tính!
Không dừng lại ở đó, hai thuộc tính kia còn chủ công kích!
Thứ sức mạnh ẩn chứa trong lòng bàn tay Tiểu Hắc có thể đánh một cường giả Tam Dương đỉnh phong chết ngay tại chỗ!
Ầm!
Bàn tay đưa ra ngoài, nhẹ nhàng nhưng lại khủng khiếp! Các pháp thuật vừa bay đến chạm vào bàn tay của Tiểu Hắc liền nổ tung thành các điểm sáng đủ loại màu sắc, còn Tiểu Hắc vẫn đứng trên không trung, ánh mắt màu vàng cao quý nhìn xuống.
“Chết đi cho ta!” Hắc Phen đã áp sát, hắn đánh ra một quyền, bốn vị Tộc Trưởng kia cũng vậy, hôm nay bọn họ không còn đường lui, một là thành công, hai là trở thành tội nhân thiên cổ của Hắc Viên tộc.
“Các ngươi, quá yếu!” Tiểu Hắc lạnh nhạt nhìn năm người, một chân giẫm lên không khí, sức mạnh khổng lồ bạo phát làm cho không khí nổ tung rồi nhấn chìm năm người kia vào trong.
“AAA!” Có vài tiếng hét thê lương vọng ra từ nơi đó, năm bóng mờ lao vụt xuống mặt đất, để lại trên mặt đất một lỗ thủng to lớn với đường kính lên đến ba mét, năm người hiện ra, thân thể tàn tạ nát nhừ, xương cốt gãy vỡ.
“Không thể nào!” Hắc Phen gầm lên một tiếng, hai mắt hoảng hốt cùng sợ hãi.
“Tại sao lại không?” Tiểu Hắc lạnh nhạt nói.
“Loại sức mạnh gì thế này? Còn cả hình dạng của hắn nữa?” Thiết Tuy kinh hãi thốt lên.
“Sức mạnh kia quá lớn, chúng ta không là đối thủ của hắn!” Hổ Kinh Tuyên kiêng kỵ.
“Hừ! Chúng ta có rất nhiều người, vây chết hắn đi!” Vân Thùy cứng cỏi nói, một mình Hắc Tinh làm sao đánh bại tất cả mọi người ở đây?
“Các ngươi buông tay chịu trói hay để ta làm đây?” Tiểu Hắc nhìn đám cường giả của ngoại tộc, âm thanh nhàn nhạt.
“Ngươi đừng quá ngông cuồng!” Thiết Tuy căm giận đáp lại.
“Giết!” Vân Thùy lập tức xông ra ngoài, hư ảnh con rắn khổng lồ xuất hiện, tay cô cầm một thanh kiếm uốn lượn đặc thù, mỗi lần chém ra đều tạo thành nhiều kiếm ảnh.
“Thủy Linh Xà Kiếm! Bảo vật trấn tộc của Thủy Linh Xà tộc, nghe nói nó đã gần thông linh, khi nó thông thì thì đạt tới cấp bậc Nguyên Anh kỳ, uy lực rất mạnh mẽ.” Hổ Kinh Tuyên ngạc nhiên nói, sau đó hắn biến thành một con hổ màu vàng đất, to khoảng mười mét, mắt hổ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, một vuốt đập xuống, linh lực sôi trào biến thành một móng vuốt khổng lồ.
“Liệt Sơn Hổ Hoàng Chưởng!”
Uy lực khi sử dụng pháp thuật trấn tộc bằng thân thể thật khiến nó mạnh hơn gấp mấy lần.
“Thiết Nghĩ Yêu Kích, Nhất Trọng Kích!”
Cùng lúc đó, Thiết Tuy trở lại với bản thể, đó là một con kiến với đôi cánh lớn, cả người to khoảng mười mấy mét, linh lực cuồn cuộn thoát ra khỏi cơ thể biến thành một cây càng lớn đập xuống vị trí của Tiểu Hắc.
Các cường giả khác cũng nhao nhao tấn công, thanh thế chấn động cả một khu vực lớn, từng cỗ khí tức nguy hiểm ngập tràn trong không gian, xé nát mặt đất.
Là mục tiêu của toàn bộ mọi người, Tiểu Hắc bình chân như vại, loại sức mạnh cỏn con ở xung quanh chẳng vào mắt của Tiểu Hắc, với thực lực hiện giờ, Tiểu Hắc đánh bại cả cường giả nửa bước Tứ Dương kỳ chứ đừng nói gì đến lũ yếu gà kia.
“Cho các ngươi nhìn thấy cái gì mới gọi là nghiền ép!” Tiểu Hắc nói với nét mặt cười nhẹ, đầu nhớ lại cảnh tượng mà Thánh Viên sử dụng Thánh Viên Thông Linh Viên, hư ảnh kia vĩ ngạn vô song, khí thế nguy nga như thiên địa, phảng phất như toàn bộ chúng sinh đều là hạt bụi đối với hư ảnh đó.
Chân Linh của Thánh Viên Tộc!
Thánh Viên Thông Linh Quyền có năm loại cảnh giới: Đoán Linh, Dựng Linh, Chân Linh, Hợp Linh và cuối cùng là Thông Linh.
Hiện giờ, theo Tiểu Hắc suy đoán, cảnh giới của Tiểu Hắc nằm ở Đoán Linh, đó là phỏng đoán Chân Linh thông qua hư ảnh do Thánh Viên kia thể hiện, một loại truyền thừa, còn Dựng Linh là xây dựng lại toàn bộ hư ảnh kia, còn tiếp nữa thì Tiểu Hắc chưa hiểu rõ lắm.
“Thánh Viên Thông Linh Quyền!” Tiểu Hắc quát lớn một tiếng, một quyền đánh ra ngoài khiến không gian vặn vẹo, sức mạnh hủy diệt cuốn tới, từng pháp thuật vỡ tan, rồi đánh trúng vào đám người làm cho họ bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.