Chương trước
Chương sau
“Còn bây giờ thì, là lúc nên đến Hành Tinh Gaia rồi.” Nguyễn Thanh nói với giọng êm ái, ẩn chứa cảm xúc chờ mong, Hành Tinh Gaia – một thế giới mới mà Nguyễn Thanh chưa bao giờ tưởng tượng ra, một nơi mà bất kỳ ai trên Tu Chân Giới này đều không thể chạm chân lên mảnh đất đó được.
Và bây giờ, trên dưới toàn bộ cả Giáo Đình, mọi người đã sẵn sàng tiến về Hành Tinh Gaia.
“Đúng vậy, được gặp những con người luôn chiến đấu, hi sinh mạng sống cho quê hương, đất nước, tôi đang hưng phấn lắm đây.” Vũ Hy cũng lên tiếng nói.
“Có lẽ họ không nhận ra được, những người như họ đáng được ngưỡng mộ.”
“Nơi đó sẽ không làm mọi người thất vọng.” Thanh Vũ từ tốn nói.
“Lâm Phong, cậu có muốn tới tham quan Hành Tinh Gaia không?” Thanh Vũ đưa mắt nhìn sang Lâm Phong.
Lâm Phong hơi suy nghĩ chút rồi trả lời: “Có lẽ tôi nên đi tới đó một lần, mở mang kiến thức, huống chi trong lúc chờ đợi Trúc Cơ Cốc mở ra thì tôi chẳng có việc gì làm cả.”
Lâm Phong nói xong, cậu xác định được mục tiêu kế tiếp trong lúc rảnh rỗi, ở hiện tại, tu vi Lâm Phong đã đạt tới mức cao nhất là Nhị Dương đỉnh phong, và Lâm Phong nhờ vào tinh hoa linh khí, các trận chiến thúc đẩy cực hạn bản thân với Tiểu Hắc, tích lũy của Lâm Phong rất hùng hồn rồi, chỉ cần muốn đột phá là dễ dàng đạt tới Tam Dương sơ kỳ.
Nhưng Lâm Phong muốn sức mạnh chiến đấu vượt cấp giữ lại, vì vậy cậu phải đi tới Trúc Cơ Cốc, tìm kiếm cơ duyên đột phá tới cảnh giới cao hơn, Nhị Dương đại viên mãn, Nhị Dương hoàn mỹ.
Nhị Dương đại viên mãn có lực chiến ngang với nửa bước Tam Dương kỳ.
Nhị Dương hoàn mỹ có lực chiến mạnh hơn cả Tam Dương sơ kỳ.
Nếu cộng thêm sức chiến đấu từ các nguồn khác như thể chất, công pháp, thần thông, sức chiến đấu sẽ còn tăng lên rất lớn, không gian của lực chiến là vô hạn, chưa một ai thực sự đo được chúng.
Ngay cả Hệ Thống, tồn tại khủng bố đạt tới trình độ sáng thế còn không thể đưa ra một con số chính xác về Thiên Phú, lực chiến nữa là.
“Tốt lắm, có rất nhiều đối tượng không tệ ở Hành Tinh Gaia đang chờ cậu.” Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu một cái, giọng nói khích lệ. Phải chi người nào trong Giáo Đình cũng có tinh thần tiến tới như Lâm Phong thì hay biết mấy.
“Này, Giáo Hoàng, người của tôi không đến Hành Tinh Gaia được.” Nguyệt Linh ấp úng nói, khuôn mặt nhăn nhó trông cực kỳ đáng yêu. Tựa như một cô gái vừa làm sai chuyện gì đó vậy.
“Thế nào?” Thanh Vũ nhíu mày hỏi lại.
Nguyệt Linh cười khổ trả lời: “Ngoại trừ tôi ra thì Phù Đường chưa có một ai đột phá tới Phù Sư nhất tinh, làm sao tạo một Phù Đường bên Hành Tinh Gai được chứ? Tôi không thể cứ đi qua, đi lại giữa hai thế giới hoài được á.”
Nguyệt Linh thử nghĩ đến viễn cảnh kia, trái tim bé nhỏ không khỏi đập nhanh hơn vì lo lắng, cô là một cô gái có tuổi đời rất trẻ, nào lại chạy qua, chạy lại giữa các thế giới để chỉ dạy một đám “trẻ” học tập chế phù?
Nếu như thế thì Nguyệt Linh chẳng còn thời gian để làm gì cả.
Thanh Vũ đưa tay lên che mặt mình, hắn chưa điều tra sự phát triển của Giáo Đình trong mấy tháng nay, nên chẳng biết gì nhiều, bây giờ vấn đề của Nguyệt Linh không hề nhỏ một chút nào, một Phù Đường mấy trăm người, lại chỉ có một Phù Sư như Nguyệt Linh.
“Là do ta sai xót.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói. Sau đó hắn tham quan Cửa Hàng Hệ Thống một phen, lợi dụng mấy chục triệu điểm tín ngưỡng vừa có được từ Nhân Tà Quỷ, Thanh Vũ thu mua khoảng sáu chục ấn ký của Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư và Phù Sư, các ấn ký có cấp bậc nhất tinh, Phù Sư chiếm ba mươi cái.
Thanh Vũ tiêu hao khoảng sáu triệu điểm tín ngưỡng để mua chúng, giá cả lật lên đến mức Thanh Vũ muốn điên, Hệ Thống – một tồn tại có trái tim đen không cần phải bàn cãi.
Mấy vật phẩm như ấn ký gì gì đó, đều thuộc hàng tăng giá, mỗi khi mua một số lượng nhất định, giá cả đột nhiên tăng lên rất cao.
“Hãy nhận lấy các ấn ký cấp hai này đi, dù hơi vội vàng một tý, nhưng vấn đề của mọi người sẽ được giải quyết.” Thanh Vũ đưa các ấn ký vào tay Nguyễn Thanh, Vũ Hy, Nguyệt Linh. Theo như Hệ Thống tính toán, học đồ bằng với ấn ký cấp một, nhất tinh bằng với ấn ký cấp hai.
Ba người vui vẻ thu chúng vào nhẫn chứa đồ, mỗi ấn ký đại diện cho một học đồ đột phá, lúc này, mỗi một Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Phù Sư nhất tinh là lực lượng trụ cột của mỗi đường.
“Cảm ơn Giáo Hoàng nha.” Nguyệt Linh cười tủm tỉm, hai mắt đắc ý như một kế hoạch nào đó vừa thành công vang dội. Chẳng phải bỏ ra một đồng nào của Phù Đường, Nguyệt Linh thu về ba mươi ấn ký cấp hai.
“Còn nữa, giao ba mươi viên này cho Mặc Hàn, ông ấy sẽ thành lập một Trận Pháp Đường.” Thanh Vũ suy nghĩ vài giây, hắn nhớ về Mặc Hàn, nên tiện tay mua ba mươi viên ấn ký rồi giao chúng cho Nguyễn Thanh.
“Cậu không đi cùng chúng tôi à?” Nguyễn Thanh bỗng nhiên hỏi.
Thanh Vũ gật đầu nói: “Hành Tinh Gaia đã không còn việc cho tôi nữa, Giáo Đình ở bên này thì nhiều lắm, phải không Tiểu Hắc?”
Nói đến đây, Thanh Vũ liếc sang Tiểu Hắc, trông Tiểu Hắc y hệt như một người có tâm sự muốn nói.
Tiểu Hắc gãi gãi đầu gật đầu: “Tôi đã tìm thấy cơ hội hoàn thành việc ngài giao cho.”
“Tốt lắm, chúng ta sẽ bàn về việc đó sau.” Thanh Vũ cười gật đầu, ánh mắt tán thưởng, một công việc Thanh Vũ giao cho Tiểu Hắc từ khi Tiểu Hắc gia nhập Giáo Đình, đến nay, việc đó nên hoàn thành rồi.
“Chúng ta đi thôi.” Thanh Vũ đi đầu, mọi người lần lượt bước theo sau, họ đi dạo trên một con đường cái ở Thánh Điện, người đi đường rất đông đúc, đôi khi có một vài tiếng thốt kinh ngạc vang lên, họ nhìn thấy Thanh Vũ và những người có chức vụ cao trong Giáo Đình.
Nhất là uy vọng của Thanh Vũ giống như Mặt Trời giữa trưa nhờ vào trận chiến nghiền ép Nhân Tà Quỷ, ai cũng quăng một ánh mắt kính trọng về phía Thanh Vũ cả. Thanh Vũ thì bình tĩnh bước đi, giữ vững khí độ của một người đứng trên chức vụ cao.
Thánh Điện ngoài một số địa điểm ăn uống, giải trí như suối nước nóng ra, thì Thánh Điện chẳng còn gì hết, nó khá là đơn sơ, tuy nhiên mọi người không mong muốn gì, họ vẫn cố gắng luyện tập cho bản thân, thúc đẩy năng lực của chính họ để đóng góp một phần sức lực cho Giáo Đình.
“Tham kiến Giáo Hoàng!”
Cuối cùng, trải qua vài phút đi bộ ngắn ngủi, Thanh Vũ và mọi người đi tới trước một căn nhà rộng rãi, nó đang bị linh lực của Thanh Vũ bao trùm và phong ấn, không ai dám tiến đến gần để quan sát căn nhà này cả.
Một đám đông tụ họp trước căn nhà, có khoảng chừng mười Luyện Đan Sư nhất tinh, mười Luyện Khí Sư nhất tinh cùng một vài Thánh Đồ trở lên như, Nguyễn Vu, Nguyễn An, Nguyễn Kỳ cùng khoảng hai mươi mấy binh sĩ đạt cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong.
Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Không Tinh, Băng Tu, Hư Minh, Triệu Thiên Ánh, Liễu Sơ Tinh, Vinh Mộc, Hạ Dương, cùng nhiều thành chủ đạt cấp bậc Thánh Đồ, cảnh giới khoảng chừng nửa bước Tam Dương kỳ, bọn họ cũng tham chiến ở ngày hôm qua.
Thanh Vũ mỉm cười gật đầu với mọi người, sau một đêm nghỉ ngơi, hấp thụ tinh thể tiến hóa thì lực lượng của họ lại tăng lên rất nhiều, một vài người còn đột phá đến cảnh giới cao hơn. Vì vậy, họ rất chờ mong về chuyến đi tới Hành Tinh Gaia này.
Các thành chủ đều thu xếp mọi việc, họ muốn tới Hành Tinh Gaia mở mang kiến thức, thuận tiện thu thập nhiều tài nguyên tu luyện đem về cho các thành trì dưới quyền của họ. Hơn nữa, họ đều là Thánh Đồ, muốn đi muốn về lúc nào mà không được?
“Đã để mọi người chờ lâu.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói trong khi tay phất lên cao, linh lực đang bao trùm căn nhà biến mất dần, phong ấn bị mở ra.
Mọi người liền tập trung vào căn nhà rộng rãi kia, họ thấy một màn sáng lấp lánh giữa căn nhà, màng sáng rộng khoảng ba mét vuông, nó tỏa ra từng tia hơi thở lạnh băng của không gian, trông rất thần bí cùng đáng sợ.
“Đó là Thế Giới Thông Đạo, một cầu nối giữa hai thế giới.” Thanh Vũ bình tĩnh giải thích trước đám đông nghi hoặc.
“Được rồi, ta không làm trễ nãi nữa, mọi người có thể bước vào trong, bên kia đã có người chờ đợi và chỉ dẫn mọi người.” Thanh Vũ cười nói tiếp, đôi mắt nhìn tới Nguyễn Vu.
Nguyễn Vu cười cười, ông lấy ra một bản tài liệu rồi tiến lên, cung kính đưa cho Thanh Vũ rồi nói: “Đây là các thành viên muốn tiến tới Hành Tinh Gaia, hi vọng Giáo Hoàng sẽ xét duyệt cho họ thông qua.”
“Ta đã biết.” Thanh Vũ nhận lấy bản tài liệu rồi để vào trong nhẫn chứa đồ. Còn Nguyễn Vu hơi cúi đầu với Thanh Vũ.
“Tôi xin phép đi trước.” Nguyễn Vu nói xong, ông nhìn mọi người một lần để ý bảo, dưới biết bao nhiêu ánh mắt ngó tới, Nguyễn Vu mang theo Nguyễn Kỳ, Nguyễn An cùng hơn hai mươi binh sĩ bước vào trong Thế Giới Thông Đạo rồi biến mất.
“Giáo Hoàng, đây là Dương Bảo, Lê Hành, Trần Văn Long, … họ đều là Luyện Đan Sư nhất tinh của Luyện Đan Đường.” Nguyễn Thanh dẫn đầu mười người Luyện Đan Sư có tuổi hơi cao một chút, cô tận tình giới thiệu bọn họ cho Thanh Vũ.
Luyện Đan Đường có hơn ba mươi Luyện Đan Sư nhất tinh, nhưng họ phải ở lại nâng cao trình độ đan đạo, không thể tiến về Hành Tinh Gaia hết được.
Tuy tuổi họ đã cao, nhưng tinh thần thì sảng khoái có đầy đủ lực lượng, ánh mắt có thần, tư thế mạnh mẽ, họ biết tác dụng của tinh thể tiến hóa khiếp người đến như thế nào, nên họ đang rất mong chờ tới Hành Tinh Gaia.
“Chào mọi người, qua nhiều tháng nay, nếu không nhờ mọi người góp sức thì Giáo Đình sẽ không được như hiện tại.” Thanh Vũ mỉm cười nói.
“Không dám, Giáo Hoàng đại nhân là Mặt Trời, chúng tôi chỉ là hạt bụi mà thôi, Giáo Hoàng là người khiến tôi ngưỡng vọng.” Trần Văn Long nói với giọng bình tĩnh, không vì tuổi tác lớn hơn mà kiêu căng.
“Đúng vậy, Văn Long nói không sai, chúng tôi luôn lấy ngài làm mục tiêu để tiến tới phía trước.” Dương Bảo cười nói.
“Chúng ta đi thôi.” Nguyễn Thanh thấy họ còn muốn luyên thuyên gì đó, cô vội vàng nói rồi đưa một cái gật đầu chào từ biệt cho Thanh Vũ. Các Luyện Đan Sư không muốn bỏ qua cơ hội tiếp xúc thân mật với Thanh Vũ, nhưng họ không có cách nào, từng người bước vào trong Thế Giới Thông Đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.