Chương trước
Chương sau
“Thật hoành tráng!” Vũ Hy nhìn cảnh tượng diễn ra trong tầm mắt, con ngươi co rụt lại, cậu mới đạt tới cảnh giới Nhị Dương hậu kỳ, bây giờ chứng kiến trận chiến của cường giả Tam Dương kỳ gần đạt tới Tứ Dương kỳ, tất nhiên lòng cậu sinh ra một cảm xúc kính nể dành cho Nguyễn Vu.
Bên ngoài Quang Minh Thánh Điện, một đao kia cực kỳ hoành tráng, sát khí như sóng lớn trùng kích vào Nhân Tà Quỷ, cả người nó được bao phủ bởi tà khí, nhưng lúc này, tà khí cuộn trào lên rồi chập chờn, cơ thể to lớn đạp từng bước chân nặng nề lên mặt đất.
Xẹt!
Có âm thanh cắt chém vọng ra, Trảm Thần Tứ Thức của Nguyễn Vu chiến thắng sức mạnh Nhân Tà Quỷ, thừa thể chém nát luôn một cánh tay to bự.
“Gào!” Nhân Tà Quỷ gầm thét vì đau đớn. Một cánh tay vừa mới ngưng thực rơi xuống mặt đất rồi nổ tung thành hàng trăm ngàn tia tà khí, thực lực của nó bị tổn hao rất lớn.
“Không!!” Đoàn Minh Hồ giống như gặp phải chấn thương tinh thần, hắn vừa hoảng sợ thét lên vừa lùi về phía sau. Nhân Tà Quỷ, hắn sử dụng rất nhiều tinh huyết để triệu hồi, sức mạnh khủng bố, vậy mà Nguyễn Vu lại làm Nhân Tà Quỷ bị thương?
“Thật tuyệt vời!” Không Tinh rung động nói, tất cả tu sĩ của Giáo Đình đều nhìn rõ một màn kinh người này, Nguyễn Vu với cảnh giới Tam Dương trung kỳ đánh lui Nhân Tà Quỷ!
“Trảm Thần Tứ Thức?” Nguyệt Thần lẩm bẩm với giọng nói chấn kinh.
“Tại sao tên nhân loại kia lại soái ca đến vậy?” Nguyệt Yến le lưỡi nói, trong tiềm thức của cô ấy thì nhân loại toàn người xấu, nhưng người xấu lại soái ca được đến vậy sao?
“Mẹ kiếp, nhém chút mù mắt chuột rồi!” Nguyệt Bảo hết hồn nói, hắn đang nhìn chằm chằm đám linh thạch, nào ngờ tia sáng màu đỏ chiếu rọi toàn vùng trời làm Nguyệt Bảo phải ngó sang, quả thật thần thông kia còn sáng hơn cả linh thạch.
“Phi, phi, linh thạch ngon hơn.” Nguyệt Bảo nhổ nước bọt thầm nghĩ.
“Hoan hô!!” Tất cả mọi người trong Quang Minh Thánh Điện phát ra âm thanh ăn mừng cùng vui sướng, Nhân Tà Quỷ để lại cho họ một cảm giác đè nén tận ngực, nay Nguyễn Vu có sức mạnh chống lại nó, thì họ còn sợ gì nữa chứ?
“Nguyễn Vu đại tướng quân à?” Tinh Du kính nể nhìn người đàn ông đứng trên bầu trời kia, mặc dù cơ thể rất nhỏ so với Nhân Tà Quỷ, tuy nhiên, ông ta chính là lá chắn bất khả chiến bại!
“Nhân Tà Quỷ? Trời ạ, Nguyễn Vu đại tướng quân mạnh kinh vậy?” Kim Văn Tuấn nghẹn ngào nói, đến giờ khắc này, hắn mới hiểu vì sao Tinh Du lại coi trọng Giáo Đình đến vậy, một pháp thuật kia vừa xuất thì cả trưởng lão Đà La Môn cũng phải nằm, trừ khi Thái Thượng Trưởng Lão, hoặc Môn Chủ xuất thủ mới có thể chống lại.
“Ngươi nhìn đi đâu đó?” Lâm Phong cười lạnh nhìn Hắc Điêu, nhân cơ hội Hắc Điêu ngỡ ngàng một vài giây, Lâm Phong tấn công Hắc Điêu.
Lâm Phong hít sâu một hơi, hắn nhanh chóng liên kết với huyết mạch Phong Lực Chi Thể nằm sâu trong người, và có một âm thanh đã đáp lại lời kêu gọi đó, bỗng nhiên, ngọn gió xung quanh Lâm Phong bình tĩnh lại, nếu lúc trước các ngọn gió là cuồng phong phẫn nộ, thì bây giờ các ngọn gió giống như đang ở dưới vực sâu vô tận!
Mà cơn gió từ vực sâu thì luôn luôn nguy hiểm!
“Ta, chính là gió!” Lâm Phong nhẹ giọng nói, hắn kích hoạt Phong Lực Chi Thể cùng toàn bộ kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ, lực chiến tăng lên gấp năm lần. Lúc này, Lâm Phong dễ dàng điều khiển các ngọn gió xung quanh như thể chúng là một phần của hắn vậy.
“Siêu Cấp Phong Nhận!” Lâm Phong lẩm bẩm, cả người hắn mơ hồ cho đến khi tan biến trong cơn gió, vực sâu như bị đánh thức, ngọn gió thổi vù vù từ đáy vực sâu thẳm lên mặt đất, mang theo sức mạnh xé nát tất cả mọi vật tấn công tới Hắc Điêu.
“Cái gì thế này!” Hắc Điêu hoảng sợ rống to, hắn rõ ràng nhìn thấy một cơn lốc xoáy ngang đang lao vùn vụt tới hắn từ dưới vực sâu! Nơi này làm gì có vực sâu? Hắc Điêu hoảng sợ, hắn lập tức mở vòng phòng hộ bằng tà khí, rồi nhanh chóng lấy ra một cái pháp bảo hình thuẫn tròn che chắn ở trước mặt.
“Vô ích mà thôi, ta sinh tại mặt đất, nhưng lại đến từ thâm uyên!” Giọng nói nhàn nhạt của Lâm Phong vang vọng ra bên ngoài. Vô số người nhìn thấy cảnh tượng này liền hít một hơi khí lạnh, họ biết Lâm Phong đã lĩnh ngộ ra ý cảnh.
Oành!
Siêu Cấp Phong Nhận quét ngang đâm sầm vào các thủ đoạn phòng vệ của Hắc Điêu, tuy nhiên, chúng chẳng là cái thá gì trước thần thông ấy, vòng phòng hộ bằng tà khí vỡ vụn, ngay cả cái khiên tròn là pháp bảo Kết Đan kỳ cũng bay ngược trở lại với Hắc Điêu.
“Chết đi!” Hắc Điêu cắn lưỡi rồi phun ra một ngụm máu tươi vào đôi bàn tay, tà khí sôi trào đâm thẳng vào thương khung, hắn đã liều mạng rồi.
“Tiểu Hoàng Ma Ấn!” Hắc Điêu quát lớn, tà khí hóa thành một cái ấn màu đen đậm đặc to mấy chục mét giáng thẳng vào Siêu Cấp Phong Nhận.
Ầm!
Hai luồng sức mạnh khổng lồ va chạm vào nhau rồi nổ tung, Siêu Cấp Phong Nhận xé tan Tiểu Hoàng Ma Ấn rồi đâm thẳng vào ngực của Hắc Điêu.
Xoẹt!
Tiếng da thịt bị cắt vọng ra, Hắc Điêu bay ngược ra sau như một viên đạn, cơ thể tàn tạ không chịu nổi, đôi mắt kinh hãi nhìn Lâm Phong hiện ra từ Siêu Cấp Phong Nhận.
“Cứu ta!” Hắc Điêu vội vã hét khi nhìn thấy Lâm Phong từ từ bước tới gần hắn, mỗi một bước chân nhẹ xìu của Lâm Phong như đang đạp lên lồng ngực của hắn vậy. Hắn chưa bao giờ cảm nhận cái chết gần với mình như lúc này.
“Hắc huynh.” Tô Hoan quay sang nhìn thấy cảnh đó, hai mắt hắn lóe lên, nhanh chóng rời khỏi vòng chiến rồi tiến thẳng tới định cứu Hắc Điêu, vì Hắc Điêu có chiến lực Kết Đan trung kỳ, nên Hắc Điêu không thể chết, nếu vậy thì Tà Đồ chắc chắn thua cuộc.
“Ngươi đi đâu đó?” Trần Liễu chặn đường Tô Hoan, ánh mắt đầy ý cười. Còn Tô Hoan thì đứng lại nhìn vào Trần Liễu, nụ cười của kẻ này làm tim hắn đập nhanh.
“Bọn họ đã giành hết phần vinh quang rồi, nên đến lượt ta.” Trần Liễu bình tĩnh nói, tay cầm kiếm bỗng nhiên tra vào vỏ, linh lực lắng xuống trông như một người phàm.
Tô Hoan nghe Trần Liễu nói, dĩ nhiên hắn biết Trần Liễu muốn chém hắn lập uy. Một cường giả Kết Đan trung kỳ bị Kết Đan sơ kỳ khiêu khích, Tô Hoan sao không giận dữ được chứ?
“Thằng nhãi con!” Tô Hoan gằn từng chữ một, hai tay kết ấn ngưng tụ thành một con bướm màu xám đen, đôi cánh bướm vỗ nhẹ một cái tạo ra một luồng sức mạnh nguy hiểm tấn công Trần Liễu.
“Ma Điệp Ám Kình.”
Trần Liễu điềm tĩnh nhìn con bươm bướm kia, tay cầm vỏ kiếm nắm chặt lại và rồi hơi thở chậm dần,, như có như không, trạng thái vô thức của Trần Liễu rất đáng sợ, toàn bộ không gian xung quanh hắn đều trở thành vùng cấm của sinh mệnh.
“Ta sinh tại phàm trần, huy hoàng tại tiên thế, ngộ ở quang minh.” Trần Liễu nhẹ giọng nói, từng hình ảnh trong ký ức hiện lên thoáng qua tầm mắt của hắn, một người thiếu niên làm nông vất vả, một người thiếu niên rời bỏ quê hương vì được chọn tu tiên, một người thiếu niên nắm trong tay hàng ngàn binh sĩ, một đại tướng quân luôn thỏa mãn với địa vị.
Hắn chưa bao giờ hi vọng! Hắn chưa bao giờ ước mơ! Tất cả thành tựu hiện tại bất quá chỉ là mờ ảo trong mắt Trần Liễu mà thôi, hắn sinh tại không gian, hắn tất là không gian, hắn sinh tại mặt nước, hắn tất là mặt nước. Còn ở hiện tại, Giáo Đình là hắn, hắn chính là Giáo Đình! Kẻ thù của Trần Liễu là Tà Đồ.
“Vô Tận Nhân Sinh.” Trần Liễu mở mắt nhìn vào cỗ lực lượng trùng kích tới gần, ánh mắt không hề sợ hãi, không hề có một cảm xúc khác lạ gì, nhưng theo âm thanh nhàn nhạt của hắn vang lên, không gian xung quanh lập tức biến đổi, một luồng hơi thở huyền ảo bao phủ.
Cuối cùng, Ma Điệp Ám Kình trúng vào cơ thể Trần Liễu, nhưng trong ánh mắt vừa mới vui sướng chưa được bao lâu của Tô Hoan, Ma Điệp Ám Kính lại xuyên thấu qua người Trần Liễu rồi tan biến, ngay lúc nó xuất hiện thì nó đã đâm trúng vào ngực Tô Hoan, còn Trần Liễu ở yên đó, chẳng hề bị thương gì.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Tô Hoan ôm ngực mình, giọng nói yếu ớt, hai tròng mắt hắn mất đi tiêu cự, hơi thở ngừng lại.
“Vô Tận Nhân Sinh.” Trần Liễu lẩm bẩm, nhân sinh là gì? Ma Điệp Ám Kính sinh ra tại Tô Hoan, cuối cùng, nó sẽ chết tại Tô Hoan… Giống như bụi về với cát bụi, lá rụng về cội.
Trần Liệu nhẹ giọng cười một tiếng, hắn nghe thấy tiếng thông báo nhận được phần thưởng hai triệu điểm cống hiến, nhân sinh của hắn, mặt trời của hắn chỉ gói gọn ở ngay trước mặt…
Vô số năm sau, Vô Thượng Thần Thông “Vô Tận Nhân Sinh” được người đời xưng là bất khả xâm phạm, Tà Đồ nghe được cái tên này liền hoảng sợ đến chân run cầm cập.
Huyền thoại không sinh ra tại nắng vàng tuyệt đẹp, mà huyền thoại luôn xuất hiện ở những nơi bình thường nhất.
“Thánh Viên Phụ Thể!” Tiểu Hắc một mình chặn đứng năm tên Tà Đồ Kết Đan sơ kỳ, hắn hét to một tiếng, kích hoạt thần thông ẩn trong huyết mạch, một bóng bờ màu trắng xóa hiện lên thêm vào đó là một quyền giáng xuống làm phát ra tiếng xé gió, năm tên Tà Đồ bị đẩy lùi.
“Không!!” Hắc Điêu hoảng sợ bò trên mặt đất để chạy khỏi Lâm Phong, những tên Tà Đồ cố gắng tới trợ giúp hắn đều bị con Hắc Viên kinh khủng kia cản lại, hắn chẳng còn có người nào bên cạnh nữa rồi.
“Ngươi đã làm quá nhiều việc ác!” Lâm Phong chậm rãi đến cạnh Hắc Điêu, một bàn tay giáng xuống đánh trúng vào đầu Hắc Điêu, hai tròng mắt trừng lên nhìn Lâm Phong, ẩn chứa một cảm xúc không cam lòng, máu tươi chảy ra mũi và miệng, hơi thở biến mất.
“Làm tốt lắm Tiểu Hắc.” Lâm Phong thở phù một hơi rồi đưa ngón tay cái lên.
“Haha.” Tiểu Hắc gãi đầu cười ngây ngô.
“Nhớ đưa cho ta một triệu điểm cống hiến đấy.” Đương nhiên, Tiểu Hắc cần phải nhắc nhở thân thiện, nụ cười phô ra hàm răng trắng tinh đẹp mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.