Chương trước
Chương sau
“Chúng ta vào trong nhé.” Tina lau nước mắt, cô cười híp mắt nói.
“À, tôi sẽ chiêu đãi mọi người bằng loại trái cây này.” Tina tự nhiên nhớ ra một chuyện, cô chạy đến bên cây thân gỗ cao khoảng mười mấy mét, Tina nhanh nhẹn trèo lên cây, trông cô rất thành thạo và điêu luyện, vì cây có rất nhiều cành mọc ra từ dưới lên trên, Tina loay hoay một hồi đã hái được khoảng ba bốn mươi trái cây.
“Thật ngại quá, chúng tôi chỉ có bấy nhiêu thôi.” Tina ngại ngùng nói.
“Không sao đâu, tôi rất mong chờ được thưởng thức chúng lắm.” Lilith cười trả lời, cô cảm nhận được tấm lòng của Tina, nó rất chân thật và ấm áp, đa số người dân ở đây đều như vậy, họ chưa từng đi quá xa kể từ khi dọn tới hang động.
Vì họ có thức ăn dự trữ là cây ăn trái, có một dòng suối đầy loài cá ở gần bên họ, hiếm lắm thì họ mới đói bụng, còn nữa, họ ở gần đồi núi, các sinh vật đa phần là thỏ, hươu, nai, và chuột núi, chúng không có sức chiến đấu mạnh lắm.
“Chúng ta đi thôi.” Tina dẫn đường, cô để lại một vài người đứng bên ngoài để canh chừng, họ nhận được một vài trái cây để lót dạ, nhưng họ lại rất vui vẻ vì công dụng của loại trái cây này nhiều lắm, sức mạnh họ sẽ tăng lên nếu sử dụng chúng.
“Woaa!” Đi đến gần cửa hang, Linda liền nghịch ngợm nháy mắt với Lilith, sau đó Linda sử dụng linh lực nâng Tina cùng vài người bay lên trên không, và ngăn cản dòng thác nước đang trút xuống, Linda nhanh chóng giúp họ đặt chân vào cửa hang, tiếng kêu đó phát ra từ miệng Tina vì cô ta quá ngạc nhiên và sợ hãi.
“Linda, cô thật là, cô biết tôi sợ độ cao còn làm như vậy nữa.” Tina giận dỗi nói, cô biết Linda và Lilith có sức mạnh thần kỳ, vì Tina tận mắt nhìn thấy hai cô gái đánh bại cả mấy chục tên cướp bằng tay không, sức mạnh thần bí kia khiến cô bị mê hoặc.
“Haha.” Linda cười to, không có một chút dịu dàng của phái nữ nào. Nếu nói, Tina là loài hoa cúc trắng thường hay e thẹn và tự ti, thì Linda chính là loài hoa cúc đại đóa, nó có ý nghĩa là lạc quan, niềm vui cùng với sự vui mừng.
Còn Lilith chính là loài hoa huệ thanh cao với trí tuệ tuyệt vời cùng với tâm tính bình tĩnh, điềm đạm, không quá khoe sắc như các loài hoa khác, nhưng nó lại có một sự cuốn hút kỳ lạ khiến bất cứ ai cũng phải quay đầu lại nhìn một lần.
Lilith đứng bên dưới, cô lắc đầu cười khổ rồi bay lên trên không. Đám người bắt đầu di chuyển vào sâu trong hang động, nó không tối tăm lắm vì có nhiều cây đuốc đặt hai bên đường đi, chiều rộng khoảng hai mét, càng đi vào trong, chúng càng thoáng hơn, không khí tươi mát và lạnh vừa phải, chúng khá dễ chịu.
Sau khi vào trong khoảng hơn mấy chục mét, Tina dẫn mọi người đi vào trong một ngã rẽ, phải nói hang động này rất đồ sộ như một mê cung vậy, và chỉ Tina hay những người sinh sống ở đây mới có khả năng phân biệt con đường đi đúng.
“Đến nơi rồi.” Tina nhẹ giọng nói. Trước mắt mọi người là một vùng đất thấp, nhiều người đang đi qua, đi lại trên đó, xung quanh là những căn lều trại cũ kỹ, nó không khác gì một trại tị nạn bần cùng, dơ bẩn vào thời chiến tranh.
Dù vậy, nó vẫn là một ngôi nhà ấm cúng của hơn ba ngàn người. Họ sinh sống với nhau một cách thoải mái và lạc quan, Lilith đã tới đây một lần rồi và cô quen với tất cả bầu không khí này. Họ chia sẻ thức ăn với nhau, họ cùng nhau đi săn bắt và hát ca, họ cùng nhau chờ đợi người đến cứu viện, và họ kính trọng Tina vì cô có năng lực tiến hóa thúc đẩy sinh trưởng.
Từng có một ngày trong quá khứ, họ nhìn thấy Tina ngất đi vì làm việc quá độ, kể từ đó không ai dám hối thúc Tina, họ nhìn cô bằng ánh mắt kính nể và tôn sùng, chẳng một ai tuyên bố, Tina đã trở thành người lãnh đạo của mọi người.
“Chào cô Tina, chúng tôi đang nướng một con thỏ nè, cô có muốn ăn không?” Một người đàn ông vẫy tay khi thấy Tina, ông ta nói to đến độ cả hang động đều toàn là âm thanh của ông ấy.
“À, Tina quay lại rồi à?”
“Tina, cô có thích áo choàng này không? Tôi đã làm nó từ da của mấy con chồn núi đấy.” Có người đưa bộ áo lông màu xám với trình độ chế tạo khá tốt lên và tự hào nói.
“Chào mọi người, tôi có chuyện muốn nói và vì thế tôi phải từ chối ông rồi, Lutyn.” Tina cười nói khi nhìn vào người mời cô ăn món thỏ nướng.
“Ồ, đó là Lilith và Linda, họ trở lại rồi!” Lutyn nhìn vào hai người mới đứng sau lưng Tina và thốt lên.
“Lilith, Linda, ân nhân của chúng ta.” Có người kêu lên, họ bị lũ cướp làm sợ vỡ mật vì uy lực của mấy cây súng lục rất lớn, nếu không phải Lilith và Linda xuất hiện và đánh bại lũ cướp mọi chuyện đã xấu đi rất nhiều.
“Nào nào, im lặng hết đi, mấy người không nghe Tina có chuyện muốn nói sao?” Một bà lão nhìn không vào mắt mấy hành động hỗn loạn của đám người, bà dùng cây gậy đang chống đập mạnh vào nền đá, âm thanh cọc cọc vang ra và đám đông phải ngậm miệng.
“Tina, cháu có thể nói rồi đó.” Bà lão cười nói, nhưng có một nét mãn nguyện ẩn hiện trên khuôn mặt bà lão, có vẻ như hành động như thế chính là một thú vui của lão ta.
“Cảm ơn bà Milan.” Tina gật đầu với Milan.
“Tôi có chuyện quan trọng muốn thông báo cho mọi người.” Tina đề cao âm độ và nói.
“Đầu tiên, chúng ta sẽ rời khỏi đây vào ngày mai để đi tới Thập Linh Hỏa thành, có một đội quân sẽ tới đây và hộ tống chúng ta vượt qua khoảng cách cực dài kia.”
“Mọi người cũng biết Thập Linh Hỏa thành rồi phải không?”
“Thập Linh Hỏa thành? Đó không phải là nơi ở của Lilith và Linda sao? Chúng ta sẽ dọn tới đó ở hả.” Một người nói, ánh mắt không tin tưởng lắm.
“Trời ạ, đó chính là tòa thành trong tờ rơi đó!” Có một cô gái trẻ tuổi kích động nói, vừa nói cô vừa cầm tờ giấy đưa lên cao.
“Thập Linh Hỏa thành, một tòa thành khổng lồ kiên cố có sự an toàn tuyệt đối!” Một người lẩm bẩm, ánh mắt vui mừng, Tina làm sao có thể lừa gạt họ được chứ, họ sống với Tina lâu rồi và thừa biết bản tính lương thiện của cô ấy.
“Lời tôi nói là sự thật, và người chủ của Thập Linh Hỏa thành đã đồng ý cho chúng ta ở lại đó.” Tina cười nói, tâm trạng của cô rất tốt và cô đang hòa mình với sự vui sướng của mọi người.
“Có phải Lilith và Linda đã giúp chúng ta không?” Bà lão tên Milan đột ngột hỏi, ánh mắt cực kỳ thông suốt vì bà đã trải qua hơn sáu mươi tuổi đời, sóng gió gì mà bà chưa đối mặt chứ.
“Bà Milan nói đúng rồi, chính Lilith và Linda đã giúp chúng ta đó.” Tina gật đầu nói, và lùi lại một bước để đứng ngang hàng với Lilith cùng Linda.
“Cảm ơn hai cô rất nhiều, hai cô chính là người đã cho chúng tôi một cuộc sống mới.” Milan bỗng nhiên cúi đầu nói.
Lilith thấy vậy, cô liền phản ứng cấp tốc, cô dùng linh lực nâng bà lão lên và nhẹ nhàng nói: “Tôi rất vui khi mang lại tin vui này cho mọi người, được giúp đỡ người khác là hạnh phúc lớn nhất của tôi vào lúc này.”
“Cô ấy là thiên thần à?” Có một người lẩm bẩm, đôi mắt nhìn vào Lilith và Linda đã khác biệt, như họ đang nhìn một tồn tại nào đó đầy nhân hậu và cao thượng.
“Đúng vậy, cô ấy là thiên thần trong lòng của tôi.” Người đàn ông tên Lutyn cũng nói.
“Đáng tiếc, những người bị lũ cướp bắt không ở đây vào lúc này.” Một người thở dài và tiếc nuối.
“Lũ cướp khốn kiếp đã tấn công khi họ đi săn bắn, nghe nói anh Betty đã bị chúng bắn chết.” Một cô gái trẻ căm hận nói, Betty là người con trai mà cô thầm thương, đáng tiếc duyên phận giữa họ đã bị cắt đứt vĩnh viễn.
“Mọi người im lặng nào.” Tina nói tiếp, cả đám đông lại chú ý vào Tina.
“Tôi còn một chuyện nữa, đó là đội quân hộ tống chúng ta sẽ tiêu diệt lũ cướp để cứu những người bị bắt.” Tina nói ra.
“Cái gì? Họ tấn công cả hang ổ lũ cướp sao?” Milan giật mình.
“Chúng có đến hàng trăm tên đấy, có cả súng máy lẫn súng lúc tân tiến nữa, đội quân có sức mạnh tiêu diệt bọn chúng không?”
“Đội quân đến đây là người của quân đội à? Nếu đúng là như thế thì họ sẽ chiến thắng thôi.”
“Không phải đâu, tờ rơi viết là Thập Linh Hỏa thành chỉ toàn người bình thường tập trung lại với nhau thôi, có một Quân Đoàn Gaia đang đứng ra bảo vệ nơi đó.”
“Vậy họ sẽ tổn thất thảm trọng mất.” Có người lo lắng.
“Mọi người bình tĩnh đi, đội quân tới đây có sức mạnh rất lớn, họ sẽ chiến thắng áp đảo lũ cướp và cứu những người bị bắt ra một cách an toàn, tôi lấy danh dự của mình ra để cam đoan điều đó.” Lilith bước một bước và nói với âm độ cao.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Milan gật đầu, bà lão thở dài một hơi.
“Được rồi, mọi người có muốn mở tiệc không?” Linda bỗng nhiên hớn hở nói.
“Linda, cô lại mang thức ăn tới à?” Lutyn nói đến độ mà ông ta muốn nhảy cẫng lên, mùi vị thức ăn vào lần trước đánh sâu vào trí não của ông, chúng chính là tuyệt phẩm của trần gian.
Cả đám đông bị một lời nói của Linda ảnh hưởng, họ bỏ qua chuyện đội quân sang một bên, nhìn lại cái bụng đang kêu đói dù họ đã ăn từ một tiếng trước.
“Ông đoán đúng rồi Lutyn, lần này tôi sẽ chiêu đãi mọi người một bữa tiệc nướng ngoài trời nhé!” Linda hào hứng nói.
“Mọi người đi thôi nào, chúng ta tới chỗ cũ để nướng thịt ăn.” Linda cười và cô liền chạy về một hướng trong hang động, đó là một nơi khá thoáng mát, nó thông khí và có không gian rộng, họ từng tổ chức một bữa tiệc tại đó trong sự hân hoan và hạnh phúc.
“Hoan hô!” Lutyn la lớn, ông ta liền bỏ ngay con thỏ nướng vào trong chiếc lá cây to để bảo quản cho sáng hôm sau dù nó còn nóng hổi, rõ ràng ông ta không cưỡng lại được bữa tiệc nướng ngoài trời.
“Đây là bữa tiệc nướng trong hang đá mới đúng.” Milan cười nói, lão cũng nhanh chân chạy theo Linda, không phải ai cũng quên vui cả trời đất, vài người ở lại trong ưu sầu, người thân của họ bị bắt vào căn cứ của lũ cướp thì sao họ có tâm trạng ăn uống chứ.
“Yên tâm đi, Quân Đoàn Gaia sẽ cứu họ ra mà.” Tina tới gần mấy người đó và an ủi, cô lấy vài trái cây đưa cho họ rồi rời khỏi cùng Lilith.
“Cảm ôn cô, Tina, cô thật tốt bụng.” Vài âm thanh vang ra khi hình ảnh Tina biến mất tại nơi khuất tầm mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.