Chương trước
Chương sau
“Hahhh!” Mhyn rống to một tiếng, cả cơ thể ông hóa thành màu vàng đất, như có một cái áo giáp cực kỳ kiên cố đang khoác lên thân Mhyn, và rồi, Mhyn không để tâm đến các phần còn lại của đứa em trai nữa, nó đã chết, lúc này, Mhyn chỉ có thể giết chết Lion để báo thù cho đứa em trai.
Mhyn phóng tới như một con trâu đang bị chọc giận, từng bước chân ông giẫm nát mặt đất, đám người xung quanh nhìn Mhyn bằng ánh mắt sợ hãi, họ không dám đứng trước mặt một người mạnh mẽ nhưng lại đang ở trạng thái tức giận, nếu không thì họ sẽ bị xé xác mất.
“Định tấn công ta sao?” Lion bình tĩnh nhìn Mhyn, các mảnh đá vụn đang run lên vì sức mạnh khi chạy của ông ấy.
Tuy nhiên, chẳng có một chút cảm xúc e dè gì hiện trên khuôn mặt của Lion, vẫn là một ánh mắt nhìn xuống từ trên cao.
“Có một số người không muốn hiểu sự khác biệt về sức mạnh giữa ta và họ.” Lion lắc đầu nói, đối mặt với Mhyn, cái luồng áp lực nặng nề đang lao nhanh tới kia, Lion vẫn đứng yên một chỗ.
“Thiếu tá Lion.” Một quân nhân kinh hô thành tiếng, hắn cảm nhận được sức mạnh của Mhyn đã đạt gần đến tiến hóa cấp ba, có thể là năng lực tiến hóa đã giúp Mhyn mạnh hơn về thể chất.
“Đứng yên ở đó đi, ta sẽ tự tay giết hắn.” Lion đưa tay ra ngăn cản một số quân nhân muốn tiến lên giúp đỡ hắn.
Trong lúc đó, Mhyn kéo dãn khoảng cách, ngay khi Lion vào trong tầm tấn công của ông, ông gầm lên một tiếng để tăng thêm sức mạnh, và rồi một nắm đấm khổng lồ oanh tới Lion.
Vù vù! Không khí phát ra tiếng xé gió, tạo ra một cơn gió nhẹ thổi bay một lớp bụi mù, Mhyn với hàm răng trắng ngà đang cắn chặt lại, hai con mắt hung dữ, đây là đòn tấn công mạnh nhất của ông!
“Quá yếu.” Lion lắc đầu một cái khi nhìn thấy Mhyn đấm tới, sau đó hắn khẽ phất tay lên không trung, bỗng nhiên những cơn gió, không, phải nói là tất cả không khí có trong bán kính mười mét đã tập trung tại một chỗ, chúng tạo thành một bức tường vô hình ngăn trước mặt Lion, một bức tường bằng gió, một bức tường kiên cố chỉ thấy được khi không khí hoạt động nhanh.
Oành!
Nắm đấm Mhyn giáng thẳng xuống từ trên cao, nó không tới Lion, nó chạm vào một khoảng không trước mặt của Lion, Mhyn không nhìn thấy gì hết, ông chỉ cảm nhận được bàn tay ông vừa đánh vào một thứ gì đó rất cứng rắn, và rồi một luồng sức mạnh ập tới, đập vào cả cơ thể Mhyn.
“HAHH!” Mhyn khẽ rên một tiếng, ông bay ngược trở về sau, cơ thể màu vàng đất mờ nhạt dần rồi biến mất, Mhyn đã hết sức lực để duy trì trạng thái của năng lực tiến hóa, ông chưa tìm hiểu sâu về năng lực của mình, ông chỉ biết đó là một loại đất cát rất cứng, nó cho phép sự phòng ngự của Mhyn tăng lên rất nhiều, nhờ vậy, Mhyn tập hợp được một nhóm người đi theo ông để chiến đấu với quái vật.
Tích tích! Mhyn khạt ra từng bụm máu tươi, cả nội tạng ông đã vỡ nát, khuôn mặt ông co giật liên tục và đôi mắt đầy tia máu, ông cảm thấy cực kỳ khó chịu, đầu ông choáng váng, tuy nhiên, ông không hề gục ngã, ông lại tiếp tục đứng lên rồi nhìn thẳng vào hung thủ giết chết em của ông.
“GRAAAA!” Một lần nữa, Mhyn lại muốn tấn công tới Lion, nhưng mà Mhyn quá yếu đuối, cái tốc độ nhanh của Mhyn, trong mắt những người còn lại y như một người bình thường đang bước tới, Mhyn đang bước, từng bước một, ông thấy Lion càng lúc càng gần ông.
Oành!
Một người bay lên không trung rồi rơi xuống, Lion phất tay như đuổi một con vật nhỏ đang làm phiền hắn, tựa hồ Lion cảm thấy mất hứng thú với Mhyn, hắn quay đầu đi và để lại một lời nói cho đám quân nhân.
“Giết hắn đi.”
“Vâng!” Đám quân nhân gật đầu, vài ba người giơ lên cây súng lục Railgun PS3 rồi chỉ vào Mhyn, ông đang cố gắng để đứng lên, khi ánh mắt ông nhìn thấy Lion, ông chỉ thấy được một bóng lưng, và rồi, vài tia ánh sáng nhấp nháy, Mhyn rơi vào bóng tối vĩnh viễn.
“Thiếu tá Lion có năng lực tiến hóa?” Một người đứng trong đám đông nói bằng giọng tôn sùng.
“Đúng thế, ngài ấy quá ngầu.” Một cô gái khẽ kêu lên.
“Mấy người kia quá ngu ngốc, tại sao lại chống lại ngài thiếu tá nhỉ?”
“Haha, bọn họ chết hết rồi, ai đó mau đến dọn bãi chiến trường đi, nhìn cả đống máu tanh thật chán ghét.”
“sao ngươi không tự đi mà dọn?”
“Thế nào? Tao không thích rồi sao, mày muốn đánh nhau phải không?”
“Tao sợ mày chắc, nhào vô.”
Cả đám đông ồn ào, họ chừa ra một khoảng không gian dành cho người thanh niên điên, Paul điên rồi, từng người, từng đồng đội của Paul đang nằm ở kia, họ đang bị xem như là rác thải, họ không hề nhận được một chút lòng thương hại gì của con người, khoảng vài phút trước, họ chính là những người đang sống sờ sờ đó.
“Tại sao vậy??” Paul ngơ ngác bẩm lẩm.
“Paul….” Một giọng nói nhỏ nhẹ vì không đủ sức lực vang vào tai của Paul, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía kia, Paul thấy được Niel đang bò đến gần cậu, kéo theo đó là một dãy máu màu đỏ, chúng tạo thành một bức tranh kỳ dị hòa lẫn vào nước mưa.
“Niel!” Paul kêu lên.
“Paul, tôi…không…muốn…chết…!”
“Cứu…tôi….!” Niel với một đôi mắt đầy yếu ớt khẩn cầu Paul.
“Lạnh…quá…!”
“Niel, tôi đến cứu cậu ngay đây…!” Paul vội vàng trả lời, cậu đang định đứng lên và chạy đến chỗ của Niel, nào ngờ, một viên đạn lao tới, xuyên thủng đầu của Niel ngay trước mặt cậu, tay của Niel gục xuống đất không động đậy nữa.
Paul mở toang hai mắt ra nhìn, cậu thấy được một người quân nhân vừa bắn chết Niel, đồng đội của Paul.
“Tất cả là do bọn họ!!”
“Bọn họ đáng chết!!”
“Tao phải giết sạch bọn chúng!!” Paul lẩm bẩm rồi chuyển thành giọng nói khàn khàn đầy thù hận, tên quân nhân nghi ngờ nhìn Paul.
Ngay khi Paul vừa định lao lên như một con dã thú mất đi cái gọi là nhà, thì một vòng tay đã ngăn cản Paul lại, một vòng tay thô to kẹp chặt thân thể của Paul, rồi cậu bị nhấc lên, Paul nhận ra đó là người đàn ông bán rượu đã ngăn cản Paul tấn công lũ quân nhân.
“Bình tĩnh đi Paul, cậu có xông lên thì cũng không thể làm được gì ngoài bị giết chết đâu!!” Rory khuyên bảo, nào ngờ ông nhận ra Paul đã không nghe lời nói của ông vào tai nữa rồi, Paul đang vùng vẫy với một ánh mắt đầy thù hận.
Một người nguyện bỏ qua tôn nghiêm, nguyện bỏ qua nhân tính, nguyện đứng nhìn một người chết trước mặt mà không hề đưa vòng tay của cứu chỉ vì lợi ích của đồng đội, cái thứ mà Paul tín ngưỡng, cái thứ mà Paul quyết tâm phải bảo vệ đã không còn nữa.
Tất cả mọi việc Paul làm từ đó đến giờ là vô nghĩa, đứng nhìn một đứa trẻ khốn khổ bị đánh chết trước mặt là vô nghĩa! Đứng nhìn một người bị hại chết mà không hề đứng ra cứu là vô nghĩa.
VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA! VÔ NGHĨA!
Tinh thần Paul rơi vào hoảng loạn và không thể nghĩ gì khác ngoài việc giết chết bọn quân nhân kia, họ đã tước đi tất cả của Paul, họ khiến Paul trở thành một người mà cậu cực kỳ ghét, họ khiến tất cả trở thành VÔ NGHĨA!
“GIẾT! GIẾT! GIẾT! GIẾT!” Từng âm thanh giận dữ cùng cực phát từ miệng Paul, Roy vội vàng che miệng Paul lại để tránh mọi người chú ý.
Tuy vậy, Rory đã hết cách! Ông kéo Paul dần rút lui khỏi đám người.
Khi Lion bước đến trước mặt đám đông một lần nữa, và hắn đang định tuyên bố thêm một số việc, một tiếng còi chói tai đột ngột vang khắp toàn bộ căn cứ, tiếp theo đó, một ánh đèn cực sáng màu đỏ chiếu rọi xung quanh căn cứ, một báo động đỏ, báo động cảnh báo về mối nguy hiểm đe dọa tất cả mọi người ở đây.
“Có chuyện gì vậy?” Lion ngạc nhiên nhìn một quân nhân.
“Tôi không rõ thưa thiếu tá.” Tên quân nhân kia lắc đầu.
“Thưa thiếu tá, chúng tôi vừa phát hiện một bần Venger đang ở rất gần căn cứ, bọn chúng sẽ tấn công tới đây trong khoảng ba phút nữa.” Một thành viên quản lý căn cứ tiến tới nói với Lion.
“Một bầy Venger tấn công?” Lion nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, chúng rất đông vì vậy chúng tôi không để xác định được số lượng của chúng.” Người kia trả lời, sau đó hắn quay đầu rồi chạy mất.
“Thiếu tá, chúng ta nên làm gì đây?” Một quân nhân tiến lên hỏi Lion, mười người, tính thêm cả Lecti, em gái của Lion đều đến gần hắn.
“Đi thôi.” Lion thấy đám đông rất hỗn loạn, bọn họ như một bầy giun đất vừa bị phá tổ.
“Chúng ta hãy rời khỏi đây ngay lập tức!” Lion ra lệnh.
“Còn bọn họ thì sao?” Một quân nhân chỉ đám đông rồi hỏi.
“Bọn họ sẽ tự lo được cho mình, chúng ta hãy trở về quân doanh thôi.” Lion lạnh nhạt trả lời.
Tên quân nhân kia nghe ra ý định của Lion là để đám người ở đây ngăn cản Venger, còn bọn họ sẽ chạy trốn, không thấy các thành viên quản lý ở đây đều nhanh chân chạy mất tiêu mà không hề nói ra chuyện gì sắp xảy ra ngoài một tiếng còi báo động hay sao?
“Chúng tôi hiểu rồi thưa ngài!”
Lion cầm tay Lecti rồi cùng các quân nhân chạy theo con đường lớn ra ngoài căn cứ.
“Có một bầy Venger đang đến gần đây, mọi người hãy bình tĩnh và lập ra hàng phòng thủ.”
“Hãy bình tĩnh và vào vị trí chiến đấu, chúng ta có thể chiến thắng bọn chúng.”
Một vài người nhận ra được nguyên nhân của tiếng còi báo động nhờ vào những căn nhà cao tầng, họ đứng trên đó rồi gầm thét, cả căn cứ này xây trên một nền đất cao gần giữa một tòa núi nhỏ, vì vậy, tầm nhìn quan sát rất rộng, tuy nhiên, vì là buổi đêm nên họ không thể đếm được hết số Venger, họ nhìn thấy các bóng đen lít nha lít nhít đang chạy, bò, hay nhảy tới gần đây.
Paul vùng vẫy nhìn đám quân nhân đang rời xa tầm mắt, đầu cậu trống rỗng, cái duy nhất còn lại là một ý chí rằng sẽ giết sạch lũ quân nhân kia, uống máu của họ để báo thù, cho đến khi, răng Paul bắt đầu trở nên nhọn hơn, đầu tóc màu vàng đang chuyển thành màu bạc, một vật nhọn như cái đuôi mọc sau lưng Paul.
“Paul!!” Rory nhận ra sự biến đổi của Paul, ông gầm lên để đánh thức cậu, ông không có một chút kiến thức về việc này, tại sao Paul lại đang biến thành Venger thế này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.