“Thế nào, Paul? Cậu có muốn ra ngoài xem chuyện gì vừa xảy ra không?” Người đàn ông nhìn Paul, khuôn mặt ông ta có vẻ như rất hứng thú. Tiếng súng thuộc về các quân nhân vừa đến đây vào buổi trưa, chắc là bọn họ đang gây ra hỗn loạn gì đó trong căn cứ. “Lúc này, tôi chỉ thích yên lặng, ông cứ đi đi.” Paul lắc đầu từ chối trong khi uống cạn một ly rượu, khuôn mặt của cậu hơi đỏ lên vì men say. “Được rồi, cậu cứ ở đây đi, khi nào về thì để tiền lên bàn là được.” Người đàn ông nói với giọng hào sảng, ông ta đặt chai rượu đã được mở nắp dành cho Paul lên bàn, sau đó ông lại lấy một cái khăn khô rồi vứt lên người Paul. Paul cười nhạt lấy khăn khô lau cơ thể ẩm ướt vì cậu vừa đi trong cơn mưa nặng hạt. Đến đây, người đàn ông mới bước khỏi căn nhà, cho đến khi tiếng bước chân của ông bị màn mưa lấn át, Paul mới quay đầu nhìn cốc rượu có màu đỏ, nước óng ánh khi bị cái đèn dầu gần vách căn nhà chiếu vào. … “Hừ! Đây là những kẻ đã dám xúc phạm đến quân đội của thiếu tướng Martin Oliver vĩ đại, chúng sẽ bị hành hình trước toàn thể công chúng.” Gần căn nhà của Amoty, nơi chỉ có thủ lĩnh và những thành viên có chức vụ cao mới có thể ở lại, lúc này, một người mặc một bộ đồ màu xanh lá cây, đó là một bộ quân phục của quốc gia Niyensa, một quốc gia vẫn giữ lại các chức vụ từ thời phong kiến, thiếu tướng Martin Oliver chính là công tước, một người có quyền cao chức trọng, người nào dám nhục mạ, bôi nhọ đến ông ta đều sẽ bị trừng phạt. Tuy nhiên, lời từ miệng người quân nhân phát ra khiến mọi người ở gần phải ngạc nhiên, theo như họ biết, khoảng mười bảy người đang bị trói chặt trên cây cột bằng gỗ kia đều chưa từng gặp các quân nhân, thậm chí một số người còn không biết khuôn mặt thiếu tướng Martin Oliver ra sao nữa. Và vì thế họ mới khó hiểu rằng tại sao mười bảy người kia lại bị bắt vì tội danh đó. “Ta là thiếu tá Lion, quân nhân dưới quyền trực tiếp của thiếu tướng Martin Oliver, vì thế ta sẽ nhân danh công lý, nhân danh luật pháp trừng phạt những tên tội đồ này.” Lion giơ cao lên khẩu súng lục, nếu như Thanh Vũ có mặt ở đây thì Thanh Vũ có thể nói ra tên của loại súng lục đó, Railgun PS3, loại súng lục có đạn từ trường với sức công phá lớn, đủ để xé toang lớp phòng ngự linh lực của tu sĩ Nhị Dương trung kỳ. “Những tên tội đồ đáng chết, không những nhục mạ thiếu tướng, còn định làm ra những chuyện xằng bậy, tội đáng chết ngàn lần, hôm nay ta sẽ trừng phạt bọn chúng với tội tử hình.” Lion cao giọng nói, ánh mắt của ông ta quét tới từng người đang vây xem, có khoảng hơn trăm người ở đây và có nhiều người đang chạy tới xem náo nhiệt. “Mày nói bậy, tao không có nhục mạ thiếu tướng Martin Oliver, tao còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên mày lại kêu người bắt tao là sao?” Một người đang bị trói gầm lên khi nghe đến tội tử hình, tinh thần hắn đang hoảng loạn vì sợ hãi cái chết. “Im mồm!” Lion quát một tiếng và kèm theo đó là một tiếng súng nổ vang trời, ngay cả âm thành rào rào của mưa cũng không thể ngăn chặn được âm thanh kia vang ra toàn căn cứ. “Chết người rồi!” Một người đang vây xem kinh hô. “Thiếu tá vừa giết người?” Một người phụ nữ che miệng nói, ánh mắt của cô không dám nhìn về cái xác của người vừa bị bắn nổ đầu. “Chết tiệt, tại sao tên khốn này lại lộng hành đến vậy? Thủ lĩnh đâu rồi, hắn không hề xem chúng ta là một con người, ít ra con người cũng có quyền biện hộ cho mình!” Một người nắm chặt nắm đấm rồi nói nhỏ.
“Cậu đừng có lên tiếng nữa, coi chừng người tiếp theo bị bắn chết là cậu đấy, còn thủ lĩnh chưa trở lại căn cứ đâu, thiếu tá Lion đã chiếm toàn quyền kiểm soát căn cứ này.” “Tại sao thế? Bọn họ chỉ có mười hai người, dù họ có vũ khí như súng thì sao? Chúng ta có đến hàng trăm người đó?” Người bất bình lại tiếp tục hỏi. “Thiếu tá Lion tiết lộ tin tức, căn cứ quân sự của thiếu tướng Martin Oliver ở rất gần đây, trong căn cứ quân sự có nhiều lương thực, vũ khí, vì vậy một số người bên ta đã đầu hàng thiếu tá Lion, chúng ta chỉ là những lính canh, không có quyền đó, vì vậy hãy im lặng đi.” Người kia kiên nhẫn trả lời. “Họ đã theo phe của Lion?” Người bất bình cau mày. Chấp nhận là thủ lĩnh đã rời khỏi căn cứ với một khoảng thời gian khá dài, nhiều thành viên cấp cao cũng đi theo thủ lĩnh, vì vậy việc đó tạo nên một sự bất ổn vì quyền lực của căn cứ, các thành viên còn ở lại căn cứ không dám chống đối lại Lion, một người quân nhân có chức vụ cao, nhưng quan trọng hơn hết, ở sau Lion còn có Martin Oliver, chỉ cần gia nhập vào Martin Oliver, họ sẽ có một cuộc sống tốt hơn bây giờ. Người vây xem càng lúc càng đông, cho đến khi người bán rượu cho Paul bước đến gần đám đông, ông ta cau mày khi ngửi thấy mùi máu tanh nhạt, máu trên cơ thể người chết đã bị nước mưa rửa trôi xuống mặt đất. Điều đó tạo ra một sự uy hiếp vô hình đè nặng lên đám người khiến họ không muốn ra mặt nói gì, thậm chí họ còn không dám nhìn vào ánh mắt của Lion. “Ta là thiếu tá Liona, một quân nhân phục vụ trực tiếp dưới quyền của công tước Martin Oliver vĩ đại, ta sẽ cho mọi người biết một tin tức tốt rằng, quân đội của công tước đang ở gần đây, họ sẽ đến đây cứu giúp mọi người và bảo vệ mọi người, bọn ta có thức ăn, bọn ta có vũ khí để chống lại quái vật, ở đó chính là an toàn tuyệt đối.” “Còn trước hết, ta xin phép trừng phạt lũ tội đồ dám nhục mạ thiếu tướng vĩ đại của chúng ta bằng tội tử hình!” Lion nói lớn, từ thiếu tướng đã đổi thành công tước, đó ám chỉ một dã tâm của Martin Oliver, ông ta sở hữu một vùng đất tư của riêng mình, có quân đội tư, nay quốc gia Niyensa đã không còn hòa bình nữa, ngay cả thế giới cũng vậy, nên Martin Oliver có một mục đích khác khi cứu giúp các nạn dân. “Quân đội của công tước đang đến đây?” Một người nạn dân ngạc nhiên nói. “Chúng ta sắp được cứu sao? Quân đội sẽ bảo vệ chúng ta.” “Đúng vậy, quân đội là những người anh dũng chiến đấu vì dân vì quốc gia, tất nhiên họ sẽ cứu chúng ta.” “Trừng phạt tội đồ, giết lũ khốn kiếp dám nhục mạ thiếu tướng.” Một người đàn ông gầm lên. “Tử hình bọn họ, bọn họ chính là những kẻ đáng chết dám nhục mạ công tước Martin Oliver vĩ đại.” Một người hùa theo, cái họ nhận được là một ánh mắt tán thưởng từ Lion. Một số người nghe vậy, họ cũng giơ tay lên và hô to, tuy nhiên, đa phần đều giữ im lặng với một ánh mắt lạnh nhạt nhìn mười sáu người đang bị treo trên cọc gỗ. “Dám hỏi thiếu tá Lion, bọn họ đã làm nên tội gì?” Người đàn ông pha rượu bỗng nhiên bước ra khỏi hàng người rồi hỏi. “Ngươi là ai?” Lion lạnh lùng nhìn người đàn ông pha rượu. “Tôi chỉ là một người dân bình thường mà thôi, tôi tin rằng công tước Martin Oliver và ngài thiếu tá sẽ rất công bằng, vì vậy tôi hi vọng ngài có thể đưa rằng bằng chứng rằng họ đã sỉ nhục công tước.” Người đàn ông pha rượu bình tĩnh nói. Lion nhíu mày một cái, hắn đang ở thế quang minh chính đại, vì vậy, nếu như hắn không đưa ra bằng chứng thì sẽ phản lại thế đó, người dân sẽ không tin tưởng hắn nữa. “Thôi được rồi, ta sẽ đưa ra bằng chứng.” Lion cười nói ra. “Lecti, em hãy nói ra tội danh của bọn chúng đi.” Lion quay đầu và nói với một người con gái còn trẻ tuổi, với gương mặt xinh đẹp và thân hình cân đối, cô bước ra đứng chỗ đối diện mọi người rồi dõng dạc nói. “Tôi ta tận mắt nhìn thấy đám người tụ tập lại một chỗ rồi mưu đồ gây hại người vô tội, họ còn sỉ nhục công tước Martin Oliver, người sẽ tới đây giúp chúng ta thoát khỏi lũ quái vật, lời nói của tôi chính là bằng chứng, hãy trừng phạt họ bằng tội chết.” “Thế nào? Ông có cần thêm bằng chứng không?” Lion cười lạnh nhìn người đàn ông pha rượu, có lẽ ông ta đã trở thành một cái gai khó chịu trong mắt Lion. “Tôi đã hiểu rõ thưa ngài.” Người đàn ông pha rượu lắc đầu một cái nhẹ rồi nói. “Con khốn kia mày nói bậy, đến bây giờ thì tao mới hiểu vì sao tao lại bị bắt rồi, mày chính là con khốn đứng đường, chính mày muốn hại bọn tao!” Một người đang bị cột nhìn Lecti rồi căm giận nói. “Vả miệng!” Lion gào lên bằng một tiếng tức giận, một quân nhân gần đó lập tức đến rồi bắt đầu hành hình vả miệng, từng âm thanh đau nhức vang vọng ra. “Bọn mày chỉ là những kẻ rác rưởi, không những nhục mạ công tước còn muốn gây hại đến em gái của tao, tất cả bọn mày cần phải chết!” Lion có vẻ như hơi mất bình tĩnh, dù cho cơn giận đang được phát tiết theo từng âm thanh kia, đám đông im lặng không dám nói gì, họ không muốn đối mặt một con sư tử đang tức giận nắm trong tay quyền sinh tử. “Haha, tao tự hỏi vì sao tao lại bị xử tử hình, đó là vì tao đã chơi em gái mày, hahaha, có chết cũng đáng rồi, thằng chó!” Người đang bị đánh cười to nói, máu tươi tràn ra khóe miệng rồi nhuộm cả cái áo của hắn thành màu đỏ. Ngay tức khắc, Liona lạnh lẽo nhìn hắn, một tay cầm Railgun PS3 nhắm ngay phần bụng rồi nổ súng! Ầm! Người kia vẫn đang cười một cái thỏa mãn! Ầm! Lại một tiếng ầm vang lên, một cánh tay của hắn bị bắn nát rồi rơi xuống đất! Hắn vẫn đang cười! Ầm! Một chân rơi xuống mặt đất, Lion với hai tròng mắt đỏ ngầu đang phát tiết sự tức giận cho đứa em gái của mình! Hàng loạt tiếng súng vọng ra bầu trời mưa, đánh thức nhiều người đang say bên giấc nồng, khiến vài người vô gia cư khổ sở phải ngước đầu nhìn về phía đó, đám đông vẫn im lặng, cho đến khi người kia bị bắn nát thành hàng chục mảnh vụn thì Lion mới cất cây súng đi. “Thật tàn nhẫn.” Người đàn ông lắc đầu, ông vẫn ở lại để theo dõi diễn biến, khi Lion ngừng bắn, ông định rời khỏi đây, vì nơi này đã không còn gì để ông có thể xem tiếp nữa rồi, nào ngờ ông ta liếc nhìn và thấy một bóng người quen thuộc đang bị trói chặt trên cột gỗ, một người đang đợi sự tử vong giáng lâm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]