Ngạc Thiên Quang thấp thỏm lo lâu khi Zynei đã đột phá đến Tứ Dương sơ kỳ, thế nên hắn thu nhỏ lại, tận lực làm cho cảm giác tồn tại của bản thân thấp đi, nếu không Zynei quay lại đánh hắn một trận rồi sao?
Nói giỡn, Ngạc Thiên Quang uy vũ mà lại đi quần nhau với một Venger?
“Thật là mất mặt, nhớ khi xưa, ta táp một cái là nhai xương một rổ Venger, bây giờ lại chẳng thể trừng trị được Venger yếu xìu kia.” Ngạc Thiên Quang lắc đầu thở dài, than cho thân, trách cho phận, hắn cảm thấy mình nên rời khỏi đây, tránh xa khỏi trần thế, để người khác không bao giờ tìm được mình nữa.
“Giáo Hoàng a, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây, ngài cứ từ từ mà chơi với nó đi nha.” Ngạc Thiên Quang truyền âm cho Thanh Vũ, nếu còn ở đây lâu thêm một chút nữa, thằng Venger kia sẽ chú ý đến hắn mất, trời đất thánh đâm, cắn cả buổi, ê cả hàm răng nhưng ăn không vô.
Ngạc Thiên Quang đâu phải là một con cá sấu thích chịu thiệt? Vì thế, Ngạc Thiên Quang gật gù nói:
“Thôi thôi, tha cho Venger kia một mạng đi, Giáo Điển có câu, trời đất hiếu sinh, hôm nay mình không được sát sinh nữa.” Ngạc Thiên Quang than nhẹ một tiếng, khuôn mặt sầu khổ, quay đầu rời đi, cái đuôi lúc lắc, sau khi đi được một khoảng…
Bành bành bành! Ngạc Thiên Quang dùng bốn chân đập liên tục vào mặt đất, phóng thẳng như một tia chớp.
“Ngạc Thiên Quang!!” Thanh Vũ tức giận truyền âm, đây quả thật là một con cá sấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-minh-giao-dinh-tai-tu-chan-the-gioi-quang-minh-thanh-tho/1098132/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.