Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về một phía, đó là khu vực trung tâm của khu chợ, Thanh Vũ đang đứng trước bốn mươi chín tên Hộ Vệ được võ trang đầy đủ, nhất là vũ khí thuộc hàng pháp bảo hiếm có, dư sức phá phòng ngự của một cường giả Nhị Dương đỉnh phong.
Mọi người nín thở xem diễn biến, không hề chú ý đến sự khác thường của Zynei. Bây giờ, đôi mắt Zynei vô hồn, linh lực bình tĩnh, không còn sôi trào để trùng kích lớp phong ấn bên ngoài nữa, Zynei bình tĩnh đến lạ kỳ, yên tĩnh đến bốn tên Hộ Vệ bị phong ấn ở gần nhận thấy có một chuyện gì đó khác thường.
Nhưng họ không biết sự khác thường của Zynei ở đâu, có chăng, Zynei đã từ bỏ ý định phá vỡ lực lượng cầm cố hắn rồi.
“Các ngươi cùng lên đi, cho ta khỏi phí thời gian.” Thanh Vũ hết tâm trạng để dây dưa với đám Hộ Vệ, theo như lời nói của Gine, bọn họ còn có một ‘đại ca’ nữa, có lẽ người ‘đại ca’ kia chính là kẻ đứng sau tất cả, kẻ chủ mưu gây nên sự rối loạn tại khu chợ.
“Thật là lớn miệng.”
“Ngươi quá ngông cuồng, đó chính là vô tri.”
“Ngươi chết chắc rồi, mau dập đầu nhận tội trước Gine đại ca.”
Đám Hộ Vệ giận dữ hét lớn, bốn mươi chín người thả ra lực áp bách của cường giả Nhị Dương sơ kỳ, trung kỳ, muốn dùng khí thế chèn ép Thanh Vũ. Mà các cư dân ở gần cảm nhận được uy áp đó, sắc mặt của họ biến đổi, nhanh chóng lùi ra xa, một số người yếu còn rên một tiếng đau đớn, máu tươi chảy ra khóe miệng.
“Bốn mươi chín Hộ Vệ cùng tấn công, xem ra người thanh niên này sống không nổi.” Một cư dân nói bằng giọng chắc ăn.
“Chính xác, cậu ta không biết tiến thoái, cần gì phải đắc tội Gine đến cùng chứ?”
“Lùi một bước trời cao biển rộng, thật đáng tiếc một người trẻ tuổi lại chết ở đây.”
Chỉ với bốn mươi chín người, đám Hộ Vệ không thể kết thành Bách Thánh Trận để đối địch được, dù cho họ đủ người thì họ vẫn không có ý muốn kết trận làm gì, Gine đã nói người giết Thanh Vũ sẽ được ban thưởng và đề cử với đại ca, một bước lên mây, cơ hội ngàn vàng như vậy, họ làm sao cam tâm nhường cho người khác?
“Giết!!” Một tên Hộ Vệ hét lên một tiếng như pháo nổ, vũ khí lóe lên ánh sáng màu trắng vàng, nghe được âm thanh của hắn, các Hộ Vệ còn lại liền xuất thủ, đòn tấn công tràn ngập sát khí, bọn họ muốn đưa Thanh Vũ vào chỗ chết.
“Giết!!”
“Giết!!”
Thanh Vũ đứng trước mũi mâu của đám Hộ Vệ, trực tiếp đối diện với sức mạnh của bọn chúng, nếu là một người bình thường ở đây, chắc chắn người đó sẽ sợ đến ngồi bệch xuống đất, không có một chút dũng khí gì. Nhưng đây là Thanh Vũ, cái uy thế như bão táp của lũ Hộ Vệ không khác gì cơn gió nhẹ thoảng qua làm tóc Thanh Vũ khẽ bay lên.
“Coi bộ các ngươi không thể trở thành một thành viên chính thức là có lý do cả, chiến đấu với kẻ thù còn không đồng lòng, ngược lại còn kiêng kỵ tranh đấu lẫn nhau chỉ vì một lời nói của kẻ khác, tố chất quá kém, không chịu nổi một kích.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói trong khi lũ Hộ Vệ đã phóng tới gần.
Vũ khí phản chiếu ánh sáng kim loại dưới bầu trời hoàng hôn rực rỡ, khu chợ bị sát ý bao phủ càng làm cho nhiệt độ giảm xuống, lũ Hộ Vệ không hề để lời nói phê bình của Thanh Vũ vào tai, chúng dùng đôi mắt hung tàn và tham lam nhìn vào Thanh Vũ, linh lực bao phủ kích hoạt lực lượng của thanh kiếm.
Nếu bọn họ hợp tác để chống lại Thanh Vũ, thì hắn sẽ mất một chút thời gian để phá thế công, nhưng bây giờ thì không cần phải điều gì quá màu mè.
Thanh Vũ lắc mình một cái, hắn liền biến mất khỏi tầm mắt của đám Hộ Vệ, lúc Thanh Vũ hiện thân, hắn đã đứng gần một tên Hộ Vệ đang giơ kiếm, nhưng mà tên Hộ Vệ kia nào phát hiện ra Thanh Vũ?
Bành!! Thanh Vũ đánh ra một quyền như trời giáng vào ngực của Hộ Vệ, hắn liền trừng to hai mắt, bộ giáp màu trắng bạc ở trên người của Hộ Vệ y như tờ giấy mỏng trước nắm đấm Thanh Vũ, chỉ nghe rắc một tiếng, bộ giáp vỡ vụn thành mấy khối, mà tên Hộ Vệ thì bay về phía sau, đụng ngã mấy tên Hộ Vệ khác.
Lúc bọn họ biết rõ chuyện gì đã xảy ra, thì Thanh Vũ đã đánh tới một tên Hộ Vệ khác, chẳng cần sử dụng linh lực làm gì, sức mạnh từ cơ thể cho phép Thanh Vũ hóa thân thành chó sói nhảy vào bầy cừu vô hại.
Bành! Lại một tên bị Thanh Vũ đánh bay, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt ngẩn ngơ vì chưa phản ứng kịp.
Thanh Vũ đá ra một cước tạo thành tiếng gào thét trúng vào một tên Hộ Vệ, cả người tên Hộ Vệ lộn nhào vài vòng trên không trung, tạo thành một vòng cung hoàn mỹ không tỳ vết rồi rơi xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Đám Hộ Vệ cảm thấy chuyện này quá bình thường, người có thể đánh bại Gine đại ca làm sao có thể đứng im để bọn họ chém giết? Thế là đám Hộ Vệ cứ xông lên, như con ruồi bay loạn, từng tên từng tên bị Thanh Vũ đánh bay mấy chục mét, rồi không có sức lực để đứng dậy nữa.
“Đừng lo lắng, ta không tin thể lực của thằng đó lại không cạn kiệt.”
“Đúng đó, chỉ cần hắn hết hơi là chúng ta có thể chém giết hắn.” Bọn họ tự cổ vũ cho chính mình bằng những lời lẽ đầy sức thuyết phục.
Đáng tiếc, đối thủ của họ là Thanh Vũ, cái lời lẽ của chúng không được áp dụng lên Thanh Vũ đâu. Thanh Vũ nở nụ cười nhạt, nắm đấm hay chân đá liên tục đánh ra, mà đám Hộ Vệ thì ngã chổng vó, số lượng giảm đi nhanh chóng.
Xúc cảm từ bàn tay hay chân khi chạm vào cơ thể của con người thật là sảng khoái, cơn giận của Thanh Vũ vơi đi nhiều khi trừng phạt bọn chúng bằng một trận đòn tàn bạo.
Gine ở đằng xa nhìn trận chiến bằng ánh mắt ngây dại, khuôn mặt run rẩy, đôi mắt không thể tin được, hắn là người ngoài, tất nhiên nắm bắt trận chiến rõ nhất, mỗi một tên Hộ Vệ bị đánh gục đều không thể đứng lên được nữa, làm sao có thể mài mòn thể lực của Thanh Vũ chứ?
“Thằng này là ai? Tại sao hắn lại mạnh đến vậy? Không được, bọn họ sẽ không cầm cự được lâu nữa, mình phải thông báo cho đại ca Siras.” Gine lẩm bẩm nói rồi hắn lấy ra một lá phù truyền tin, sau đó bóp nát.
Edgar còn hơi lo lắng, nhưng khi thấy Thanh Vũ đánh ngã từng tên Hộ Vệ, hắn cười khổ nói: “Anh ta quá mạnh, đám Hộ Vệ không phải là đối thủ của anh ấy.”
Chad thở dài một tiếng trút bỏ gánh nặng rồi gật đầu nói ra: “Chúng ta được cứu rồi, nếu sau này có cơ hội, tôi phải kết bạn với cậu ấy.”
“Có gì đó quái lạ, tại sao đám Hộ Vệ lại giống như đồ chơi thế này?”
“Nhìn xem, người Hộ Vệ kia có tên là Baito, có cảnh giới Nhị Dương trung kỳ, có chút danh tiếng ở Thập Linh Hỏa thành, nhưng bây giờ mặt mũi của hắn sưng lên như đầu heo, còn máu me đầm đìa nữa chứ, cái này không khoa học a.”
“Cường giả Nhị Dương trung kỳ còn bị đánh đến hoài nghi cuộc sống, người thanh niên kia mạnh vượt qua lẽ thường, thật là trâu bò.” Có người cười khổ, giọng nói đắc ý, bị đám Hộ Vệ chèn ép nhiều lần, nay nhìn thấy chúng bị ngược như đồ chơi, họ rất vui vẻ khi nhìn xem đoạn phim ngắn này.
“Ực!” Một tên Hộ Vệ nuốt một ngụm nước bọt, hắn dừng lại, không dám tấn công Thanh Vũ nữa, bởi vì có nhiều người nằm la liệt ở dưới chân, đó là đồng bọn của hắn, chỉ gần ba mươi giây mà thôi, bốn mươi tên Hộ Vệ đã bị loại.
Mà còn lại mười tên Hộ Vệ đều đứng một chỗ, nào dám tiếp tục chiến đấu, họ dùng ánh mắt kiêng dè lẫn hoảng loạn nhìn Thanh Vũ.
“Không tấn công nữa à?” Thanh Vũ phủi phủi hai tay, hắn cười nhạt nhìn mười người.
“Vậy thì ta đành phải chủ động rồi.”
Thanh Vũ phóng tới mười tên Hộ Vệ, cả bọn hoảng hồn chạy trốn, nhưng làm sao có thể chạy khỏi Thanh Vũ? Tốc độ của bọn họ quá chậm, Thanh Vũ tốn mười giây để xử lý hết sạch.
Một phút trước, đám Hộ Vệ như hổ lang, một phút sau, đám Hộ Vệ ôm đầu đau đớn nằm ở dưới đất kêu cha gọi mẹ, chẳng có ai có khả năng đứng lên nữa.
Mặt Otis cứng đơ, sau đó hắn nhận ra cái gì, vội vàng nhấc chân lên chạy trốn, vì Thanh Vũ đã chú ý đến hắn.
“Mẹ kiếp, thằng này là ai, sao hắn lại mạnh như vậy? Ta chỉ muốn ăn một chút linh thạch mà thôi, chuyện gì đâu cần phải xé ra to vậy.” Otis mắng chửi trong lòng.
Bịch!
Sau một vài giây, Otis biến thành một vòng cung uốn lượn đầy mê hoặc, y như một vũ công chuyên nghiệp đang nhảy ra một điệu nhảy của cả đời mình, trước bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ, thân thể Otis rơi xuống mặt đất làm vấy lên một đống bụi mù.
Thanh Vũ trừng phạt đám Hộ Vệ một trận rồi mới quay qua nhìn Gine.
“Ngươi là ai?” Gine cứng giọng nói.
“Đã nói rồi, ngươi không có tư cách để biết.” Thanh Vũ lạnh nhạt trả lời, hắn biết rõ Gine vừa sử dụng truyền âm phù, bây giờ Thanh Vũ muốn chờ đợi xem viện binh của Gine là ai nữa, thu thập hết bọn này rồi đào cho ra thằng ‘đại ca’.

“Đại ca Siras, mau đến đây để hỗ trợ, có người gây rối.” Giọng của Gine vang lên ở trong một căn nhà rộng rãi.
Một người thanh niên khoảng hai mươi năm hai mươi sáu tuổi đang cầm lấy một lá truyền âm phù khác, hai lá truyền âm phù thông với nhau, một lá bị cháy rụi sẽ truyền âm cho lá còn lại, rồi lá đó cũng bị thiêu rụi mất.
“Gine không xử lý được?!”
“Kẻ đến gây rối không phải là người yếu đuối gì, mình phải tự giải quyết mới được, nếu không các Quân Đoàn Trưởng biết đến chuyện ở khu chợ, kế hoạch mưu tính đã lâu sẽ bị phá hỏng.”
Người thanh niên nhẹ nhàng thổi một cái, tro bụi bay khỏi lòng bàn tay của hắn, sau đó hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt âm tình bất định, một hồi lâu, hắn mới đứng lên rồi bước ra khỏi phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.