Chương trước
Chương sau
Mỗi lần kích hoạt Thập Linh Hỏa Trận, tùy theo thời gian và mức độ sử dụng sức mạnh, theo đó, có thể tính được số lượng linh thạch sẽ tiêu hao.
Thập Linh Hỏa thành đã kích hoạt một đêm đã tiêu hao đến gần một vạn hạ phẩm linh thạch, đây là một con số cực kỳ lớn, đủ để nhiều thế lực phải đau đớn một phen, vì thế, nếu không cần thiết, nhiều thế lực sẽ không tùy ý thiết lập đại trận và kích hoạt lung tung.
Thanh Vũ lấy năm vạn hạ phẩm linh thạch từ trong túi trữ vật ra và đưa cho Mặc Hàn và nói: ‘’Mặc lão hãy dùng số linh thạch này để duy trì đại trận và nếu sử dụng hết, cứ việc nói với ta.’’
Duy trì đại trận có nghĩa là, Thập Linh Hỏa trận có thế kích hoạt đại trận bất kỳ lúc nào, mà không cần phải tồn thời gian, gọi là trạng thái bán kích hoạt, nhiều thế lực mạnh mẽ thường dùng cách này, nó sẽ tiêu hao một lượng linh thạch nhỏ, mà có thể bảo đảm an toàn, không sợ bị kẻ địch công kích bất ngờ làm rối loạn.
‘’Vâng.’’ Mặc Hàn thu hết linh thạch vào trong túi trữ vật và cười nói.
Vài phút sau, có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, Thanh Vũ nhìn về phía cửa, thấy được Không Thiên Hà và ba vị thủ lĩnh, hắn đã biết tên của bọn họ và nhìn thấy bọn họ chiến đấu với những con Bọ Ngựa tiến hóa đến cấp ba.
Lòng dũng cảm, hay sức mạnh, và nhân cách họ làm cho Thanh Vũ cảm thấy họ là người thuộc tuýp người có thể tin tưởng được, mặc dù trong ba người, có một tên lưu manh trông rất không đáng tin cậy và tính cách có vẻ rất tùy ý.
‘’Giáo Hoàng, Thiên Hà đã mời ba vị thủ lĩnh đến đây.’’ Không Thiên Hà bước vào, hắn nhìn Thanh Vũ rồi nói.
‘’Làm tốt lắm.’’ Thanh Vũ nhìn Không Thiên Hà và cười nói, sau đó hắn đứng lên và chỉ tay về phía những cái ghế bằng gỗ và làm động tác mời:
‘’Các vị mời ngồi.’’
Trên đường đi đến đây, ba người đã suy nghĩ vế mục đích của người gọi là Giáo Hoàng này, cho dù bọn họ nhìn thấy Giáo Hoàng có thể còn trẻ hơn họ, nhưng họ không dám khinh thường, bọn họ lần lượt ngồi xuống và đưa mắt nhìn về phía Thanh Vũ.
‘’Một lần nữa, ta xin tự giới thiệu, ta là Trần Thanh Vũ, cũng là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, bên cạnh ta là Mặc Hàn, một Thánh Sứ, còn đây là Không Thiên Hà, cũng là một Thánh Sứ của Quang Minh Giáo Đình.’’
‘’Còn một người nữa gọi là Lưu Úc, hắn đang chủ trì đại trận ở ngoài kia cho nên không thể gặp mặt các vị được.’’
Thanh Vũ cười nhạt nói trong khi chỉ tay về phía Không Thiên Hà và Mặc Hàn đang ngồi ở bên cạnh hắn.
Mặc Hàn gật đầu đối với ba người thủ lĩnh coi như chào hỏi, còn Không Thiên Hà đã quen ba người từ trước rồi.
‘’Tôi tên là Dieter, Jewis Dieter, là đại ca của băng lưu manh JD, các vị đã suy đoán không sai, cái tên JD này là chữ viết tắt tên của tôi.’’ Dieter tự hào nói cho dù không một ai trong đây cảm thấy chuyện đó có gì đáng tự hào.
‘’Một người bị bệnh tự kỷ hay sao?’’ Hai hàng mi của Mặc Hàn cong lại, hắn suy đoán.
‘’Còn tôi là Richard, cũng là một thủ lĩnh của một tổ chức ở nơi này.’’ Mặt của Richard không biểu tình nói.
‘’Một tên đầu gỗ?’’ Mặc Hàn đánh giá.
‘’Hân hạnh được gặp Giáo Hoàng, tôi tên là Shimizu Rinka, thủ lĩnh của đội thợ săn Rinka, và tôi thay mặt những người ở đây, cám ơn ngài vì đã cứu lấy chúng tôi.’’ Rinka đứng lên và khom người về phía Thanh Vũ, cô nói bằng giọng chân thành.
Ngay cả Dieter và Richard cũng vội vàng làm theo cô.
‘’Một cô gái có trách nhiệm.’’ Mặc Hàn uống một hớp trà rồi tự nói.
‘’Các vị không cần phải trịnh trọng như vậy, cứu người là chuyện phải làm, đây không phải là trách nhiệm gì, hay không phải là một nhiệm vụ, mà là thứ gọi là nhân tính.’’ Thanh Vũ lắc đầu và nhẹ nhàng nói.
‘’Con người hơn loài thú ở điểm đó, những thứ như bản năng, tư duy, loài thú đều có cả, nhưng mà chúng không thể nào hiểu được khái niệm gọi là nhân tính.’’
‘’Không phải các vị cũng đã tự dấn thân vào nguy hiểm để tìm ra một con đường sống cho mọi người ở đây hay sao?’’
‘’Nhân tính à.’’ Ba người ngồi xuống, trong lòng lặp lại từ đó.
‘’Kế tiếp, ta có một chuyện muốn nói với mọi người.’’ Khuôn mặt của Thanh Vũ trở nên nghiêm túc.
Nhìn thấy khuôn mặt của Thanh Vũ biểu hiển như thế, ba người bắt đầu nghiêm túc nhìn về phía hắn.
‘’Chúng ta, hay nói đúng hơn là cả Quang Minh Giáo Đình, đều không phải là người của Thế Giới này, chúng ta đến từ một Thế Giới khác.’’ Thanh Vũ nghiêm túc nói.
Ánh mắt của ba người đồng thời co rút lại khi nghe lời nói của Thanh Vũ, giống như một tia sấm chớp đánh xuống thẳng vào tâm linh của bọn họ.
‘’Cái này, Giáo Hoàng đang đùa với chúng ta có phải không?’’ Dieter biến sắc, sau đó hắn nở cười tươi và nói.
‘’Có vẻ như chuyện này là thật!’’ Richard nhìn khuôn mặt của Thanh Vũ không thay đổi và nhìn về phía bọn họ.
‘’Thế Giới khác, các ngươi từ Thế Giới khác đến đây? Nếu như vậy thì, những người còn sống được cứu rồi.’’ Rinka quay đầu và nhìn chằm chằm về phía Thanh Vũ, cô nói trong khi đôi mắt cô ẩn chứa hi vọng lớn.
Thanh Vũ, Mặc Hàn, Không Thiên Hà nhìn về phía đôi mắt của cô gái tên là Rinka, ba người đều biết được Rinka đã suy nghĩ gì.
Rinka muốn dùng cách mà bọn họ tiến đến Thế Giới này, sau đó di chuyển những người sống sót ra khỏi nơi đây bằng cách đó, Thế Giới chỉ còn lại những sinh vật tàn ác.
Thanh Vũ đang muốn lên tiếng trả lời cho Rinka, thì có tiếng bước chân từ phía trên lầu truyền xuống.
Theo mọi người nhìn lại, đó là Lilith và Linda đang cùng nhau bước xuống cầu thang.
Lilith vừa đi đến đây vừa lắc đầu: ‘’Không thể nào! Căn bản là chuyện đó không thể nào làm được.’’
‘’Tại sao vậy, chỉ cần rời khỏi nơi này, rời xa tất cả những sinh vật đó, bọn họ có thể sinh sống một cuộc đời bình thường mà không cần lo lắng như hiện tại nữa?’’ Rinka nhìn Lilith và lớn tiếng nói, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của Celena, một cô gái bị bỏ lại trong một căn nhà hoang, mà cha mẹ cô đã dùng sinh mạng của họ để dụ dỗ các Venger tránh khỏi căn nhà đó.
‘’Rất đáng tiếc, hi vọng của cô chỉ là thứ hão huyền.’’ Lilith dập tắt hi vọng của Rinka mà không một chút thương hại.
‘’Thứ nhất, việc di chuyển tất cả các người sống sót rời khỏi nơi đây là không được, huống chi, cô có nghĩ đến cảm xúc và mong muốn của họ hay không? Muốn một người rời bỏ thế giới đã sinh ra họ, liệu cô có thể làm cho họ vứt bỏ quê hương?’’ Lilith cùng Linda cùng ngồi xuống, giọng nói của cô lạnh lùng vang lên.
‘’Còn lý do thứ hai, mời anh hãy giải thích.’’ Lilith nhìn Thanh Vũ và nói.
Thanh Vũ cười khổ trong lòng, hắn nhìn thấy sắc mặt của ba người đang trở nên khó coi hơn.
‘’Lý do thứ hai là, Thế Giới Thông Đạo, thứ dùng để kết nối với Thế Giới này, cần phải được đặt xuống một vị trí ở Thế Giới này, vì vậy, các sinh vật biến dị có thể đi qua đó, và xâm nhập đến Thế Giới khác, cho dù họ có chạy trốn, cũng có một ngày, họ vẫn phải chiến đấu với bọn chúng, không những vậy, khi đó, thứ họ phải đối mặt là những sinh vật đã tiến hóa đến mức độ mà họ không thể nào chiến thắng được.’’ Thanh Vũ đành phải giải thích.
Linda nghe vậy, cô giật mình nhìn Lilith và nói: ‘’Lilith, tại sao cô biết được?’’
‘’Suy đoán mà thôi.’’ Lilith nhẹ giọng nói.
‘’Suy đoán? Trời ạ, cái này cũng có thể hả?’’ Linda dùng hai tay ôm lấy đầu.
‘’Thế nào, việc cô muốn làm không khác gì đang đẩy bọn họ vào vực thẩm càng sâu hơn mà thôi.’’ Lilith nhìn về phía Rinka và nói.
‘’Nếu tất cả con đường đều đi đến cùng một kết quả, vậy thì chúng ta phải làm sao đây?’’ Rinka nói một cách bất lực, trong lòng cô đang cảm thấy nặng nề, đôi vai khẽ run rẩy.
Ngay cả một người tùy ý như Dieter và một tên đầu gỗ thích dùng kinh nghiệm Richard cũng trầm mặc lại.
‘’Không phải con đường nào đều đi đến một kết quả đâu, nếu không thì Giáo Hoàng đã không gọi tất cả đến đây rồi.’’ Lilith nhìn bọn họ và nhẹ nhàng nói.
Nghe được lời nói của Lilith, cả ba đều ngẩn đầu lên và nhìn về phía Thanh Vũ, như đang muốn nghe một câu trả lời của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.