Dạo gần đây có quá nhiều công việc làm cho Thanh Vũ rất là mệt mỏi. Hiện giờ Giáo Đình có rất ít người có thể đảm đương một phương. Lâm Phong cùng Nguyệt Linh đã đi đến quê hương của Nguyệt Linh là một khu rừng ở phía đông bắc, gần với Đà La Môn. Nguyệt Linh nói rằng cô ta muốn tìm kiếm đồng bạn của mình, đem về nơi đây gia nhập Giáo Đình, cũng coi là có một nơi yên thân, không còn phải bôn ba trong rừng sâu, lo lắng bị nhân loại giết chết. Nguyệt Linh chỉ có cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, một mình đi thì quá nguy hiểm, cho nên Thanh Vũ đã gọi Lâm Phong đi cùng. Mấy tháng nay Lâm Phong cũng đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, là do sử dụng tinh hoa linh lực. Thanh Vũ cảm nhận được một cỗ cảm giác nôn nóng trong lòng hắn, giống như một ngọn núi lửa đang chờ thời cơ bùng nổ. Lâm Phong điên cuồng tu luyện vì điều gì, Thanh Vũ không biết, hắn cũng không muốn hỏi đến, tới đúng thời điểm tự nhiên Thanh Vũ sẽ biết được. Không biết làm sao, Ngọc Trang đã biết một tin tức, Yêu Nguyệt Tông phát hiện một cái Trúc Cơ cốc mới, hoàn toàn ẩn sâu trong lòng đất phái dưới một khu rừng, cho nên Ngọc Trang gấp rút chạy đến đó để tham gia vào Trúc Cơ cốc. Bây giờ cảnh giới của Ngọc Trang đã đến Trúc Cơ đỉnh phong, cho dù có áp chế thì cũng không được nữa rồi, cần phải kiếm cơ duyên đột phá để cảnh giới cao hơn. Bởi vì tinh hoa linh khí có nhiều, cho nên tốc độ tu luyện của Ngọc Trang mới tăng nhanh như vậy, Thanh Vũ cảm thấy tốc độ tu luyện của mình chẳng khác gì đống cặn bã. Nghĩ lại thì Đà La Môn có một âm mưu nhầm vào Yêu Nguyệt Tông có lẽ lý do là cái Trúc Cơ cốc kia, nếu Đà La Môn độc chiếm nó thì sợ gì không thăng lên tam tinh thế lực? Ở trước mặt một cái kho báu chứa đầy vàng, rất ít người có thể giữ lại được lòng tham đang bộc phát từ sâu trong lòng của mình! Nếu họ giao chiến, Thanh Vũ không quan tâm, cái hắn quan tâm đó là cuộc chiến tranh kia có lan đến mình hay không, và làm cách nào để chiêu nạp số lượng người trôi dạt vì chiến tranh trước hai con mắt nhìn chằm chằm của Yêu Nguyệt Tông và Đà La Môn. Mỗi cái nhị tinh thế lực đều có gần trăm cái nhất tinh thế lực làm hộ vệ, cung cấp số lượng lớn binh sĩ, nếu xảy ra chiến tranh, thì hai bên sẽ đánh nhau quyết liệt, làm cho người chết thành núi, máu chảy thành sông. Không Vũ quốc đương nhiên sẽ bị chiêu mộ, đến lúc đó Thanh Vũ sẽ suy tính sau. Sau khi giải trừ trạng thái tăng lên một cái cảnh giới lớn, Thanh Vũ bị mất liên hệ hoàn toàn với Hắc Thiên Đồ. Rõ ràng, Thanh Vũ đã làm cho Hắc Thiên Đồ ẩn sâu trong một cái hang động trước khi Thanh Vũ xuất thủ, bây giờ lại không còn cảm nhận được liên hệ gì, điều này có chắc chắn có ma. Suy nghĩ nhiều cũng không được gì, Thanh Vũ dự định sau này sẽ từ từ tìm kiếm nguyên nhân. Mặc Hàn vội vã chạy đến bên cạnh Thanh Vũ, rồi khom người nói trong khi thở dốc: ‘’Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân, ta có chuyện muốn nói với ngài.’’ Thanh Vũ thu hồi những suy nghĩ tạp nham, nhìn hắn rồi gật đầu nói: ‘’Có chuyện gì, Mặc lão cứ nói.’’ Tuổi tác của Thanh Vũ kém xa Mặc Hàn, cho nên Thanh Vũ gọi Mặc Hàn là Mặc lão rất là thuận miệng. Mạc Hàn lau mồ hôi trán một cái rồi nói ra một cách lo lắng: ‘’Giáo Hoàng có nhớ được Trương Dư Hi, một tên nhất tinh luyện đan sư?’’ Nghe được Mặc Hàn nói, Thanh Vũ không khỏi gật đầu: ‘’Tất nhiên là ta nhớ được, không phải hắn đã chết rồi sao? Ngươi còn nhắc đến hắn làm gì?’’ “Một mình Trương Dư Hi FlWYgzgu thì chúng ta không cần quan tâm, cái chúng ta quan tâm là thế lực sau lưng hăn, Giáo Hoàng hãy nghĩ đến Luyện Đan Sư công hội sẽ làm gì khi một người của bọn họ chết?’’ Không đợi Thanh Vũ trả lời, Mặc Lão nói ra với giọng chắc chắn: ‘’Họ sẽ cử người đến điều tra, ta đã nhìn lại vương thành, tất cả người của Luyện Đan Sư công hội đều đã rời khỏi một cách vô thanh vô tức, bây giờ chúng ta không thể che dấu chuyện này được nữa, cho dù Trương Dư Hi không phải chúng ta giết, nhưng người đại diện của Luyện Đan Sư chắc chắn sẽ tìm kiếm một kẻ thế mạng, đó là chúng ta.’’ Mặc Hàn nói ra hết suy nghĩ trong lòng mình, rồi cẩn thận nhìn Thanh Vũ. ‘’Trương Dư Hi chỉ là một tên nhất tinh đan sư, nếu Luyện Đan Sư công hội cử người điều tra, tất nhiên cảnh giới không cao quá, cái này chúng ta có thể ứng phó được, nhưng một làn sóng lại tiếp một làn sóng, đến sau cùng, có lẽ sẽ có cường giả phủ xuống, bây giờ chúng ta không thể đánh lại loại cường giả này.’’ Thanh Vũ suy nghĩ một hồi rồi nói. ‘’Họ không phải là Luyện Đan Sư sao? Nếu chúng ta thách đấu họ một trận luyện đan, thì họ sẽ không còn ly do gì mà nhằm vào chúng ta.’’ Mặc Hàn nghe được giọng nói đầy tự tin của Thanh Vũ, hắn không khỏi lo lắng, dù sao đối phương cũng là một công hội Luyện Đan sư, tạo nghệ luyện đan chắc chắn siêu việt người thường, Giáo Đình mạnh mẽ là thật, nhưng đi đâu tìm một thiên tài về luyện đan đây? Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Mặc Hàn, Thanh Vũ chỉ cười nói: ‘’Không cần quan tâm về vấn đề này, ta tự nhiên có biện pháp giải quyết.’’ Gia nhập Giáo Đình, không phải chỉ tăng lên thiên phú tu vi, mà còn tăng lên tất cả thiên phú, Nguyễn Thanh có thể ở cảnh giới Luyện Khí tầng 7 luyện ra Trúc Cơ đan, đây là chuyện kinh khủng cỡ nào? Luyện Đan sư công hội chỉ tiện tay cử người xuống, chẳng lẽ người đó lại là thiên tài hay sao? Nói giỡn, Thiên Tài thật là nhiều, nhưng không phải là tiện tay có thể lấy được. ‘’Mặc lão, chuyện cứu tế nạn dân đã diễn ra như thế nào rồi?’’ Thanh Vũ đổi chủ đề. Mặc Hàn nghe được, lập tức lên tinh thần, tự tin nói: ‘’Không phụ lòng Giáo Hoàng, ta đã cứu tế tất cả nạn dân, lấy danh nghĩa của Giáo Đình làm cho danh vọng của Giáo Đình cực kỳ cao, ở trong vương quốc này, ngay cả một đứa bé cũng biết đến Giáo Đình và Quang Minh Chi Thần.’’ ‘’Số điểm cống hiến mà Giáo Hoàng đưa, ta đã sử dụng hết 180 vạn điểm, còn lại 20 vạn điểm ta đã mua hạt giống lương thực, phân phát miễn phí cho các nông dân, để họ trồng trọt trên mảnh đất của mình, không những thế, những hạt giống này đều là linh thực, có tác dụng to lớn với thân thể, hạt giống này làm cho đất đai phì nhiều, tăng lên trữ độ linh khí, làm cho Không Vũ quốc càng ngày càng dày đặc linh khí.’’ Thanh Vũ nghe được Mặc Hàn báo cáo, thần tình tán thưởng, không hỗ là một cường giả có trí tuệ, đây chính là một điều may mắn đối với Giáo Đình, Thanh Vũ còn tưởng 200 vạn điểm tín ngưỡng không đủ, Mặc Hàn còn nói dư dã, trong này có lẽ hắn đã sử dụng trí tuệ của mình để làm việc. ‘’Ngươi làm tốt lắm, đây là phần thưởng dành cho ngươi và những người bạn.’’ Thanh Vũ không keo kiệt, lập tức chuyển cho hắn 50 vạn điểm tín ngưỡng. Để cho Mặc Hàn và những người tham gia trong chuyện này phân chia, Thanh Vũ có thâm ý rằng, đứng trước tăng lên tốc độ khôi phục tu vi của mình và công tư phân minh, Mặc Hàn sẽ hành động như thế nào đâu? Công lao của hắn lớn nhất, nếu hắn chia thì sẽ không một ai phàn nàn về điều đó, làm cho Mặc Hàn không thể bị ‘nhiệm vụ’ nhằm vào. ‘’Đa tạ Giáo Hoàng ban thưởng.’’ Mặc Hàn kiểm tra, phát hiện số điểm cống hiến tăng lên, hai mắt hiện lên vẻ vui tươi, lập tức khom người nói. ‘’Ngươi cũng biết được số lượng linh thạch mà chúng ta đang dùng đều đang mua ở trong cửa hàng, mặc dù chúng ta sở hữu một cái mạch khoáng hạ phẩm linh thạch, thì số lượng linh thạch vẫn không đủ đi?’’ Thanh Vũ đột nhiên nói. Thu hồi vẻ hưng phấn, Mặc Hàn tinh tế suy nghĩ lời nói của Thanh Vũ, rồi sau đó hắn nói: ‘’Giáo Hoàng đại nhân là muốn tìm kiếm nguồn linh thạch, chúng ta tất nhiên không thể đánh tới mỏ linh thạch của người khác, cho nên ý của Giáo Hoàng đại nhân là muốn bán đi những sản vật mà Giáo Đình có thể sản xuất, ví dụ như đan dược, binh khí, phù chú và một số thứ khác?’’ Thanh Vũ nghe Mặc Hàn nói, gật đầu cười: ‘’Ý của ta chính là như vậy, ngươi có muốn thử sức vào việc này?’’ Chỉ một câu thôi, Mặc Hàn nhìn thấy một cánh cổng đi đến đỉnh cao đang mở ra trước mặt mình, Giáo Hoàng đang muốn giao chức vụ cao cho ta hay sao? Duy trì nguồn nhiên liệu cho Giáo Đình hoạt động, chức vụ này cực kỳ cao, và trách nhiệm cực kỳ nặng nề, đây là một cơ hội đối với Mặc Hàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]