Dân làng đang đứng trên tường thành cũng hoan hô thành tiếng:
“Hắc Viên đã bị đánh bại.”
“Quang Minh Giáo Đình! Quang Minh Giáo Đình!”
“Quang Minh Giáo Đình! Quang Minh Giáo Đình!”
Những tiếng hoan hô vang khắp trời đất. Những Hắc Viên đều dừng động tác lại, hoảng sợ nhìn tất cả, bỗng nhiên có tiếng hét từ một nơi vang ra:
“Tiêu diệt toàn bộ lũ Hắc Viên này.”
“Xông lên!”
Lưu Úc là người đầu tiên đánh ra, những thành viên của Quang Minh Giáo Đình phục hồi tinh thần, theo sau Lưu Úc đánh tới. Hắc Viên khi thấy thủ lĩnh của mình bị đánh bại, ý chí chiến đấu đã không còn, cơn hoảng sợ lan ra nhanh chóng, cả bầy Hắc Viên từng tên từng tên bị đánh gục, những con còn lại bắt đầu tháo chạy vào rừng.
“Không cần đuổi theo.”
Thanh Vũ nhìn thấy các thành viên của Quang Minh Giáo Đình hưng phấn đến muốn đuổi vào rừng, hắn quát lên. Trong rừng không phải chỉ có một bầy Hắc Viên này, mà còn rất nhiều bầy khác, nếu dám xâm phạm lãnh thổ của chúng thì chúng sẽ liều mạng chống lại.
Nghe được tiếng quát của Thanh Vũ, mọi người nhanh chóng dừng lại, trở về bắt từng tên Hắc Viên đang bất tỉnh rồi trói lại.
“Tổng cộng có hơn 140 Hắc Viên bị chúng ta bắt được.”
“Nhân số tổn thất là không, bên chúng ta chỉ có người bị thương mà không tử vong.”
Lưu Úc đi đến trước mặt Thanh Vũ cung kính nói ra. Thanh Vũ gật đầu nói:
“Nhanh trị thương cho họ, còn những con Hắc Viên thì nhốt lại.”
“Vâng.”
Thanh Vũ đi đến gần Lâm Phong, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-minh-giao-dinh-tai-tu-chan-the-gioi-quang-minh-thanh-tho/1097888/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.