Chương trước
Chương sau
Vùng núi vào buổi sáng sớm dường như luôn mang đến cho người ta cảm giác mơ màng vô tận, ánh sáng của điện thoại di động quét qua, nơi giao thoa sáng tối giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện thứ gì đó rất đáng sợ, hình ảnh của những bộ phim kinh dị trước kia từng xem qua ùn ùn tràn vào trong đầu, Sơ Hiểu Hiểu nuốt nước miếng, kiên trì đi theo phía sau Giang Diễn.

“Có mệt không? Đã bảo cô về nghỉ ngơi đi mà.” Ý thức được bước chân Sơ Hiểu Hiểu chậm lại, Giang Diễn bất thình lình mở miệng nói.

“Anh xác định? Trần Tuyết thật sự ở nơi này sao?” Sơ Hiểu Hiểu bước nhanh hơn, “Không nhầm chứ?”

Sơ Hiểu Hiểu đi gấp gáp, tầm mắt nhìn chằm chằm vào gáy Giang Diễn, không cẩn thận giẫm phải hòn đá lẫn trong bùn đất, bất chợt lảo đảo một cái, còn chưa kịp thét chói tai đã được Giang Diễn xoay người nắm chặt cổ tay, thuận thế kéo về phía anh.

Sơ Hiểu Hiểu bất ngờ bị kéo đến trước mặt Giang Diễn, ngẩng đầu lên chính là gương mặt tuấn tú lập thể của đối phương.

Hòn đá lăn lộc cộc xuống núi.

Giang Diễn đổi tay nắm lấy tay cô, xoay người lại: “Theo sát tôi.”

Sơ Hiểu Hiểu vất vả lắm mới ổn định được tinh thần, lúc này mới lên tiếng: “Tôi biết rồi.”

Không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo theo hô hấp tràn vào lồng ng.ực, rõ ràng nên là cảm giác lạnh thấu xương, thế nhưng Sơ Hiểu Hiểu lại cảm thấy có chút nóng bỏng, giống như lòng bàn tay Giang Diễn có một đám lửa nhỏ, lập tức truyền khắp toàn thân.

Sơ Hiểu Hiểu liếc nhìn sườn mặt Giang Diễn, có một suy nghĩ nảy ra ngoài tầm kiểm soát.

Cô mở hé miệng.

Chợt bị Giang Diễn cắt ngang.

Đối phương cũng không quay đầu lại: “Nhìn đường đàng hoàng, nhìn tôi làm gì?”

Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người, cô chỉ len lén liếc vài lần mà lại bị phát hiện.

Im lặng vài giây, Sơ Hiểu Hiểu dứt khoát hào phóng nhìn sang, cười híp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn kiêu ngạo của Giang Diễn dưới ánh đèn điện thoại: “Nếu đội phó Giang không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang nhìn anh?”

“Cái này còn cần nhìn sao?” Giang Diễn thản nhiên trả lời.

“Hả?”

Đúng lúc này, phía trước chợt truyền tới tiếng sột soạt, theo sau đó là tiếng chó sủa dữ dội.

Sơ Hiểu Hiểu: “!!!”

Cô thật sự chưa từng tới vùng ngoại ô hoang dã này, lại còn có tiếng gào rú kinh dị này nữa sao?

Sơ Hiểu Hiểu nhất thời sợ hãi quá độ, nhảy dựng lên như bị điện giật, sau đó “Wow——” một tiếng dính vào người Giang Diễn, bất chấp tất cả ôm chặt lấy cánh tay anh.

Sức lực quá mạnh, đến nỗi Giang Diễn cũng bất ngờ lảo đảo nửa bước, thiếu chút nữa đụng vào rừng cây bên cạnh.

Chỉ thấy xa xa có một chú chó Berger màu đen lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy nhanh về phía bọn họ, đi theo phía sau là huấn luyện viên mặc quân phục ngụy trang.

Theo lý thuyết thì chó cảnh sát từ trước đến nay được huấn luyện nghiêm chỉnh, hiếm khi có hành vi mất khống chế như vậy, Giang Diễn sửng sốt, theo bản năng đưa tay bảo vệ Sơ Hiểu Hiểu trong lòng, chui vào bụi cây phía sau.

Nhưng con chó đen kia vẫn hung hãn, lao về phía trước truy đuổi gắt gao.

Mẹ nó!

Giang Diễn vội lui lại, suýt nữa đặt mông ngồi xuống đất, đang chuẩn bị đá một cước...

Lại thấy con chó kia cắn một miếng vào góc áo khoác của Sơ Hiểu Hiểu!

Giang Diễn khựng lại, thái dương nhảy dựng.

Sơ Hiểu Hiểu hoảng sợ trào nước mắt, ôm chặt Giang Diễn hơn: “Ối ối ối, Giang Diễn Giang Diễn —— ”

Huấn luyện viên theo sát phía sau, tiếp theo là Trâu Hạo nghe tin chạy tới.

Trâu Hạo cầm đèn pin chiếu sáng, ánh sáng vàng mờ nhạt giống như ánh đèn truy đuổi gần như rọi thẳng vào sau bụi cây, chiếu sáng hai người đang ôm nhau chặt chẽ.

Trâu Hạo sợ ngây người, luôn miệng hét lớn: “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!! Hai người đang làm gì vậy?!”

Huấn luyện viên ngẩn người, mơ hồ nhận ra Giang Diễn đã hoàn toàn đen mặt, chần chừ lên tiếng: “Đội... đội phó Giang?”

Giang Diễn: “...”

Trâu Hạo lấy tay che mặt, ngón trỏ và ngón giữa tách ra, để lộ một đôi mắt to tròn sáng ngời: “Cô nam quả nữ, chính trị trong sáng, thế giới hòa bình, như thế này còn ra thể thống gì nữa!”

Giang Diễn nổi giận: “...Thể thống cái quái gì! Còn không phải bởi vì mấy người sao!”

Trâu Hạo: “Tôi nói anh nghe, anh đừng ỷ mình đẹp trai mà ngậm máu phun người thế chứ!”

Giang Diễn đầu đầy gạch đen, hung dữ cắn răng nói: “Phun em gái cậu! Mau kêu con chó này buông người ra!”

...

Vài phút sau.

Sơ Hiểu Hiểu vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn con chó đen đang liều mạng vẫy đuôi với Giang Diễn, tâm tình nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khó có thể diễn tả bằng lời.

Tiêu rồi!

Một loạt phản ứng vừa rồi của mình giống như slide không ngừng chiếu lại trong đầu cô, Sơ Hiểu Hiểu càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng bi tráng, quả thực không còn mặt mũi nào đối mặt với các vị tổ tiên nữa.

“Đây là cái gì? USB?” Huấn luyện viên từ trong túi áo Sơ Hiểu Hiểu lấy ra một vật nhỏ, xoay người đưa cho Giang Diễn.

Chó Berger đi vòng quanh Giang Diễn vài vòng, khi Giang Diễn nhận đồ thì sủa “Gâu gâu”.

“Được được được, ngoan lắm.” Giang Diễn nghiến răng nghiến lợi, lại nhìn Sơ Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng hất cằm, ý bảo cô nhìn thử.

Sơ Hiểu Hiểu nhìn vài lần, mơ màng nói: “Tôi chưa từng thấy, không phải của tôi.”

“Chắc là của Trần Tuyết.” Giang Diễn hỏi, “Cô không biết cô ta đặt thứ này ở chỗ cô từ lúc nào sao?”

Sơ Hiểu Hiểu lắc đầu, đột nhiên nói: “Lúc trước Trần Tuyết từng gửi cho tôi một tin nhắn, tôi vốn cho rằng cô ấy đang lo lắng cho sự an toàn của tôi, hoặc là...”

Nói xong Sơ Hiểu Hiểu ghé sát vào, đưa di động cho Giang Diễn xem.

Giang Diễn khẽ nhíu mày, nhận lấy.

Sơ Hiểu Hiểu do dự vài giây, vẫn không nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng: “Có lẽ cô ấy đang nói về cái USB này?”

Giang Diễn trầm mặc quan sát thứ trong tay, nhất thời không nói tiếp, lại nghe Sơ Hiểu Hiểu hoang mang gọi: “Giang Diễn?”

Ánh mắt đăm chiêu lướt qua mặt Sơ Hiểu Hiểu, Giang Diễn nói: “Ừm, rồi sẽ biết thôi.”

Sơ Hiểu Hiểu gật đầu, lại nghe thấy Giang Diễn hỏi: “Gần đây còn phát hiện gì không?”

Trâu Hạo muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút mới nói: “Tự anh đến xem đi.”

Nói xong Trâu Hạo dẫn đường, đoàn người chui vào trong rừng rậm rạp, sương mù mờ mịt dưới ánh đèn chiếu rọi tạo ra một mảnh trắng xóa, Sơ Hiểu Hiểu nhịn không được hà hơi xoa xoa tay, Giang Diễn đột nhiên ném về phía cô chiếc áo khoác rộng rãi mà một giây trước còn mặc tr.ên người mình.

Sơ Hiểu Hiểu sững sờ tiếp nhận, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp từ trong ra ngoài.

Là nhiệt độ cơ thể của Giang Diễn.

Giang Diễn mặc chiếc áo len màu đen bên trong, anh lười biếng liếc nhìn cô rồi nói: “Hơi bẩn, cô mặc tạm đi.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Nhưng mà...”

Xa xa Trâu Hạo hô: “Đến rồi, chính là nơi này!”

Giang Diễn bước nhanh rồi dừng lại trước một gò đất khổng lồ.

Sơ Hiểu Hiểu do dự một phen, vẫn mặc chiếc áo khoác của Giang Diễn lên người, dưới chân bước nhanh hơn.

Nhưng còn chưa đứng vững, Sơ Hiểu Hiểu đã nhận ra ánh mắt quái dị của Giang Diễn.

Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của anh.

Bên cạnh gò đất khổng lồ có một đống tro vừa mới đốt không lâu, vũng tro tàn vẫn đang cháy âm ỉ.

“Đây là...” Sơ Hiểu Hiểu run rẩy, sống lưng không khỏi lạnh lẽo.

Giang Diễn lạnh lùng nói: “Tiền giấy vừa đốt gần hết.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Tiền giấy?”

Nói xong Giang Diễn ngồi xổm xuống, đưa tay lên tr.ên đống tro tàn thăm dò: “Vẫn còn nóng, người cũng chưa đi được bao xa.”

Sơ Hiểu Hiểu vô cùng lo lắng hỏi: “Là Trần Tuyết sao?”

Giang Diễn nhẹ nhàng liếc qua đám cỏ dại mọc bên cạnh, cao chừng nửa người: “Hẳn là không chỉ cô ta.”

Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt.

Giang Diễn vỗ vỗ tay, một lần nữa đứng lên: “Vị trí hiện tại của chúng ta đã được người khác dọn dẹp sạch sẽ, cỏ dại nơi này sinh trưởng mạnh mẽ, trong thời gian ngắn như vậy không thể chỉ dựa vào sức một m1nh trần Tuyết là có thể dọn sạch.”

Trâu Hạo nói: “Phần lớn đều bị nhổ tận gốc, ném ở phía sau đống đất.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Trần Tuyết và trưởng thôn cùng mất tích, có phải là trưởng thôn không?”

Giang Diễn lắc đầu, Trâu Hạo nói: “Chắc không phải.”

Giang Diễn nghe vậy hỏi: “Có lấy được dấu chân nào có ích không?”

Trâu Hạo: “Bên này.”

Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy nhìn lại, cách đống đất mười mét có ký hiệu được bảo vệ vây quanh.

“Mặc dù đối phương đã rất cẩn thận tránh để lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng dù sao trời cũng quá tối, vẫn có chút sơ suất.” Trâu Hạo nói, “Từ dấu chân thì có vẻ người đàn ông này ít nhất cũng mang giày cỡ 41 trở lên, hơn nữa đường núi gập ghềnh, tôi cảm thấy không thể là lão già kia.”

Giang Diễn nhìn chăm chú vài giây, sau đó quay đầu nhìn cô: “Trần Lịch cao bao nhiêu?”

Sơ Hiểu Hiểu giật mình, suy tư vài giây mới nói: “Không chắc lắm, tôi đã gặp cậu ta mấy năm trước rồi, hơn nữa lúc ấy sức khỏe Trần Lịch không tốt vẫn nằm tr.ên giường nghỉ ngơi, nhưng ước tính sơ lược phải cao hơn một mét bảy.”

“Đối phương đứng lên hạ xuống có dùng lực, thân thể nghiêng về phía trước mà bước chân hơi đong đưa trái phải, hẳn là tr.ên lưng có vật nặng, hơn nữa còn là vật sống.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Là Trần Tuyết?”

“Không rõ lắm, nhưng dựa theo mức độ sâu cạn của dấu chân, khả năng là Trần Tuyết tương đối lớn.” Giang Diễn nheo mắt nói, “Người nọ là nam, khoảng 20 tuổi, thân thể gầy gò, chiều cao ước tính khoảng 175cm.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Nhưng tại sao bọn họ...”

Giang Diễn: “Cô còn nhớ hôm qua là ngày gì không?”

Ánh mắt Giang Diễn tối sầm lại, Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy ngẩn ra, không ngờ anh lại đột nhiên nhắc đến vấn đề như vậy.

Không đợi Sơ Hiểu Hiểu ngẫm lại, bên tai cô chợt truyền tới giọng nói lạnh lùng của Giang Diễn: “Là Đông Chí.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giang Diễn nói: “Đông Chí ngụ ý âm cực dương thăng, vạn vật sinh trưởng, cho nên không ít nơi còn giữ tập tục tảo mộ tế trời, nếu như suy đoán trước đó của chúng ta không sai, người chôn ở đây hẳn là mẹ của Trần Lịch.”

Đầu Sơ Hiểu Hiểu chưa bao giờ hỗn loạn như vậy, sóng trước chưa lặng sóng sau đã nổi lên: “Vậy thì trận hỏa hoạn lúc chạng vạng kia...”

“Liên lạc với Chung Ý, xem bên kia tiến triển thế nào rồi, có thấy tung tích của trưởng thôn không.” Giang Diễn đột nhiên nghiêm túc nói.

Trâu Hạo: “Được.”

Sơ Hiểu Hiểu im lặng nửa giây, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Ý của anh là, mục tiêu của Trần Lịch và Trần Tuyết...chẳng lẽ là trưởng thôn?”

Nhưng Sơ Hiểu Hiểu vẫn nghĩ mãi không ra, nếu thật sự chỉ vì một trưởng thôn, cần gì phải kéo nhóm người bọn họ xuống nước?

Huống hồ cô...

Năm đó Trần Lịch bệnh nặng mới khỏi, Trần Tuyết thậm chí còn chủ động tìm đến cô để cảm ơn.

Sơ Hiểu Hiểu thật sự không thể chấp nhận chuyện Trần Tuyết và Trần Lịch lại muốn ra tay với cô.

Vừa dứt lời, trong bộ đàm vang lên giọng nói của Chung Ý, kèm theo tiếng gió núi gào thét mang theo tạp âm xèo xèo.

Gió lạnh thổi qua gáy Sơ Hiểu Hiểu, làm cho cô nhịn không được yếu ớt hắt xì một cái, hai tay khoanh lại quấn chặt chiếc áo khoác rộng thùng thình thật sự không vừa người kia.

“Đội phó Giang, chúng tôi tìm thấy một thi thể trôi nổi tr.ên con sông phía sau từ đường của gia tộc.” Chung Ý khó xử nói, “Nhưng mà... trong quá trình chuẩn bị vớt gặp phải một chút khó khăn, anh có muốn qua đây xem thử không?”

—hết chương 24—

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.