Giang Diễn hiếm khi có cảm giác nghẹn ngào không nói nên lời, đôi mắt khép hờ nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Sơ Hiểu Hiểu, cuối cùng vẻ mặt phức tạp nói: “Cô bé này bị làm sao thế nhỉ? Sao lại ăn nói thô thiển thế kia? Học hành không tới nơi tới chốn à?”
“Đừng gọi tôi là cô bé.” Sơ Hiểu Hiểu nhấn mạnh, “Anh cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu đâu, ra vẻ làm cha người ta cái gì chứ.”
Giang Diễn: “...”
Giang Diễn chép miệng, tiện tay nhặt mấy tờ giấy rơi xuống đất: “Tình yêu của cha như núi cao biển rộng, chưa từng nghe qua à?”
Dứt lời, anh di chuyển đôi chân dài điều chỉnh sang một tư thế tương đối thoải mái, lười biếng ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi.
“Được thôi, vậy tôi cũng yêu anh, moah moah moah.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Lát nữa anh về thẳng nhà sao? Hay là ghé văn phòng trước?”
Giang Diễn đáp: “Tôi đến văn phòng trước, cô về nhà đi.”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, hôm nay ba lần bảy lượt gặp chuyện không may, xuất phát từ bản năng kháng cự, cô thật sự không muốn một mình trở lại ngôi nhà kia.
Lại nghe thấy Giang Diễn chậm rãi nói: “Chìa khóa ở trong túi áo tôi đấy, cô tìm thử xem.”
Sơ Hiểu Hiểu vô thức đưa tay s0 soạng túi áo khoác tr.ên người mình.
Thật đúng là có.
-
Mấy tiếng sau.
Khu dân cư Cảnh Uyển.
Sơ Hiểu Hiểu tắm rửa qua, lúc nãy cả người bẩn đến mức giống như mới từ trong mỏ than bò ra, dáng vẻ chật vật như thể nói cô vừa quay xong phim gián điệp chỉ sợ cũng có người tin.
Nước ấm chảy qua da thịt, kèm theo tiếng vòi hoa sen, Sơ Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, trong đầu lại chậm rãi hiện ra cảnh tượng Giang Diễn ở trong biển lửa bất chấp tất cả lao về phía cô.
Mọi thứ giống như một đoạn phim chiếu chậm, cộng thêm ánh sáng và bóng tối đan xen, cô nhìn thấy đối phương cách mình càng ngày càng gần, nắm chặt lấy cô.
Tất cả như hiện ra rõ ràng trước mắt cô.
Bàn tay với các khớp xương rõ ràng mang theo vết chai sạn do súng, khuôn mặt anh tuấn đường nét kiên nghị sinh động như bức phù điêu, cùng với con ngươi đen nhánh phản chiếu ngọn lửa đỏ thẫm.
Rõ ràng giống như gần trong gang tấc, có thể với tới.
Cho đến khi điện thoại di động được đặt tr.ên kệ rung lên một tiếng, Sơ Hiểu Hiểu thoáng chốc phục hồi tinh thần, phủ thêm khăn tắm đẩy cửa kính hơi nước lượn lờ ra.
Là tin nhắn của Giang Diễn.
Giang Diễn trả lời: “Trong tủ quần áo phòng ngủ chính, cô cứ tùy tiện lấy một bộ đi.”
Phía tr.ên là dòng tin nhắn Sơ Hiểu Hiểu gửi đi: “Tôi muốn tắm rửa thay quần áo, có thể cho tôi mượn áo phông của anh được không?”
Sơ Hiểu Hiểu không trả lời lại, không lâu sau, Giang Diễn trực tiếp gọi điện thoại tới.
Sơ Hiểu Hiểu liếc nhìn mình trong gương bên cạnh bồn rửa tay, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi bởi vì vừa mới tắm nước nóng hơi phiếm hồng.
“Alo?” Sơ Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói.
“Thấy tin nhắn chưa?” Giang Diễn hỏi.
“Ừm.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Vừa nhìn thấy.”
“Được.” Giang Diễn thoáng dừng lại, “Đúng rồi, cô muốn ăn gì? Bánh bao thịt được không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Hả?”
Giang Diễn nói: “Tôi tan tầm tiện đường, gần đây không có gì ăn ngon, hay là cô ăn sủi cảo không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi ăn gì cũng được.”
Giang Diễn: “Được.”
Sơ Hiểu Hiểu hỏi: “Anh ăn chưa?”
Giang Diễn ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Vẫn chưa.”
Sơ Hiểu Hiểu nghĩ: “Hay là nhà anh có mì không? Tôi có thể nấu mì chờ anh về cùng ăn.”
Cùng lúc đó, Giang Diễn đang lười biếng dựa vào cửa phòng làm việc của chủ nhiệm Vạn, có cậu cảnh sát đi ngang qua gọi một tiếng “chi đội phó Giang”, Giang Diễn hơi gật đầu, ánh mắt thoáng dừng lại tr.ên người đàn ông bước chân vội vàng chạy tới.
“Cô tìm xem trong tủ lạnh có gì không?” Giang Diễn dịu dàng nói, “Được rồi, tôi cúp máy trước đây, sắp về rồi đấy.”
Đối phương dừng lại trước mặt anh: “Sao vậy? Gọi tôi như đòi mạng, vợ cậu sắp sinh rồi à?”
“Sinh quả bóng!” Giang Diễn không kiên nhẫn nói, “Chuyện USB, bên kia đã liên lạc với anh chưa?”
“Nói rồi, ăn khớp với suy đoán của cậu, phương thức liên lạc bên trong tôi đã tra qua, đều là danh sách khách hàng bị tình nghi giao dịch mua bán dâm.”
Giang Diễn nhíu mày như có điều suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Còn nữa, anh xác định người trong tấm ảnh lần trước là nữ sinh đại học bị hại ở ngoại ô phía Tây?”
“Chỉ có thể nói xác suất tương đối lớn.” Chủ nhiệm Vạn nói, “Trải qua xử lý phóng đại, nốt ruồi tr.ên cổ nữ sinh trong ảnh, bao gồm cả vị trí và kích thước đều giống hệt nốt ruồi tr.ên thi thể ở ngoại ô phía Tây.”
Giang Diễn “Ừ” một tiếng, cũng không biết nhớ ra cái gì mà nhíu chặt đôi mày tuấn tú lại.
Đối phương quan sát anh vài lần, hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi cậu đang gọi điện thoại cho ai vậy?”
Giang Diễn nghe vậy khẽ nhướng mí mắt.
Chủ nhiệm Vạn: “Mẹ của quả bóng?”
Giang Diễn: “....”
Giang Diễn mắng: “Mẹ kiếp!”
“Ai da, người trẻ tuổi chớ nên vội vàng xúc động như vậy, chỉ đùa một chút thôi mà.” Đối phương nhanh chóng vuốt lông Giang Diễn, “Tôi nói cậu nghe, cậu cũng đã trưởng thành rồi, tục ngữ nói rất đúng, thành gia lập nghiệp, trước lập gia đình sau dựng sự nghiệp, qua hai tháng nữa lại đến mùa hoa lá sinh sôi nảy nở, cậu cứ ế mãi thế này cũng không được đâu.”
Giang Diễn: “... Nói trọng điểm đi.”
Chủ nhiệm Vạn tận tình khuyên bảo: “Cô gái lần trước tôi nói với cậu đấy, cậu suy nghĩ thế nào rồi, gia thế người ta tốt mà dáng vẻ cũng xinh đẹp, bố làm ở Bộ giáo dục, mẹ là giáo sư đại học, dòng dõi thư hương, về sau nếu sinh con cũng không cần nhọc lòng chuyện dạy dỗ... Ấy, tôi vẫn chưa nói xong mà, cậu đi cái gì! Giang Diễn!”
Giang Diễn cũng không quay đầu lại phất phất tay, xoay người bước vào thang máy.
Tr.ên đường trở về đi qua cửa hàng bánh bao, Giang Diễn suy nghĩ giây lát, thật sự không yên lòng về tay nghề của Sơ Hiểu Hiểu, vẫn mua mấy cái bánh bao lắc lư xách tr.ên tay.
Giang Diễn từ trước đến nay đi rất nhanh, không lâu sau đã đứng ở hành lang, đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa thì mới nhớ tới chùm chìa khóa của mình còn để ở chỗ Sơ Hiểu Hiểu.
Anh tiện tay ấn chuông cửa.
Bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng dép lê giẫm tr.ên sàn nhà chạy chậm lại.
Cùng lúc đó, điện thoại di động của anh vang lên.
Nhìn ghi chú tr.ên điện thoại di động, Giang Diễn lười biếng duỗi cánh tay.
“Alo, mẹ ạ?”
Bên kia lập tức truyền đến giọng điệu lải nhai quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn: “Thằng bé này làm sao thế nhỉ, tối hôm qua gọi cho con muốn cháy máy không thấy con nhận cũng thôi đi, ban ngày cũng không biết rảnh rỗi gọi điện thoại lại cho mẹ à? Cũng một đống tuổi tr.ên đầu rồi mà không khác gì một đứa con nít, không biết mẹ sẽ lo lắng sao?”
“Biết rồi.” Giang Diễn đang định ngoáy lỗ tai, phát hiện tr.ên tay vẫn đang xách mấy cái bánh bao lớn màu trắng, không thể làm gì được nữa, “Không phải con cũng vừa rảnh tay sao, tối hôm qua có việc, vừa về đến nhà.”
“Lại thức đêm à?” Những lời trách cứ của mẹ Giang lúc nãy đã biến mất không thấy đâu, càng nghĩ càng đau lòng, “Con xem lúc trước mẹ đã không tán thành...Aiza, thôi bỏ đi, chính con thích là được, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe chứ?”
Câu này Giang Diễn đã nghe đến chai tai, nhưng vẫn chịu khó trả lời: “Vâng vâng, mẹ nói đều đúng.”
Mẹ Giang hỏi: “Vậy tết Dương lịch con có về không, đúng lúc mẹ hẹn dì Ngô con ăn cơm, con gái bà ấy mới từ nước ngoài trở về, khi còn bé hai đứa các con còn chơi với nhau, có nhớ không?”
Giang Diễn nghiêm túc ngẫm nghĩ lại: “Không về, không nhớ.”
Dì Ngô lại là vị nào nữa?
Tr.ên mẹ anh chỉ có một người anh trai đàn ông chính gốc, dì ở đâu ra?
Mẹ Giang: “...”
Giang Diễn: “Gần đây bên Cục bận việc, để con xem thử cuối năm có thể bớt chút thời gian về nhà một chuyến không.”
Vừa dứt lời, cửa chống trộm sột soạt bị người ta mở ra.
Sơ Hiểu Hiểu mặc áo phông dài tay màu đen rộng thùng thình của Giang Diễn, làm nổi bật lên làn da vốn trong suốt lại mềm mại trắng như tuyết của cô. Bởi vì ngại quần áo quá dài, Sơ Hiểu Hiểu còn cố ý xắn góc áo lên thắt thành một nút nhỏ, lộ ra chân váy ngắn màu đỏ rượu bên trong, dưới lớp váy ngắn là một đôi chân dài thẳng tắp, thoạt nhìn tỉ lệ dáng người vô cùng chuẩn.
Tóc cô còn chưa kịp sấy khô, vẫn đang ướt sũng tr.ên vai, nhìn thấy Giang Diễn thì cong cong khóe mắt cười khẽ, mừng rỡ nghênh đón: “Cuối cùng anh cũng về rồi!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, lại phát hiện hình như có chút không thích hợp.
Sơ Hiểu Hiểu: “Anh...”
Giang Diễn: “...”
Mẹ Giang: “???”
Mẹ Giang cảnh giác nói: “Ai? Ai đang nói chuyện vậy?”
Giang Diễn mất tự nhiên ho khan một tiếng, đưa túi nilon trong tay cho Sơ Hiểu Hiểu đang ngẩn ngơ, sau đó khom lưng thay dép: “Không có ai cả.”
Mẹ Giang: “Mẹ vừa rồi rõ ràng......
Giang Diễn: “Mẹ lớn tuổi rồi nên nghe nhầm đấy.”
Mẹ Giang mới hôm qua còn chi hơn hàng vạn nhân dân tệ để bảo dưỡng nhan sắc, nghe vậy quả thực như sấm sét giữa trời quang, nhất thời chịu phải một nhát kiếm nặng nề: “Con nói xem tại sao mẹ lại sinh ra một đứa con vô tâm như con vậy chứ?”
Giang Diễn buồn cười, cầm ly rót cho mình một ly nước uống.
Một giây trước khó khăn lắm mới xoa dịu vết thương tâm hồn, mẹ Giang thở dài nói: “Haiz, con nhìn Bùi Ngộ nhà cô con xem, người ta còn nhỏ tuổi hơn con nữa đấy, vậy mà con gái sắp đi mua nước tương được rồi.”
Giang Diễn “Xì” một tiếng, không cho là đúng: “Con gái cậu ấy mới một tuổi, sao có chuyện đi mua nước tương được.”
Bà Giang: “....”
Giang Diễn: “Mẹ gọi điện thoại cho con, không phải chỉ vì muốn thảo luận với con xem con gái cậu ấy có thể đi mua nước tương hay không chứ?”
Mẹ Giang thật sự là hết cách với đứa con trai dầu muối không vào này của mình: “Hay là mẹ đưa số điện thoại di động của con dì Ngô cho con nhé, hai đứa thêm Wechat gì gì đó tâm sự trước?”
Thái dương Giang Diễn giật mạnh.
Mẹ Giang: “Con xem, mẹ cũng đâu có kêu con làm gì, chỉ thêm bạn bè thôi mà, lỡ như là mẫu người con thích...”
“Không cần đâu ạ.” Giang Diễn đầu đầy gạch đen, khóe mắt thoáng nhìn thấy Sơ Hiểu Hiểu từ phòng bếp đi ra, đối phương mang dép lê đi rất nhanh, trong tay bưng bát mì nóng hổi.
Giang Diễn thật sự đang phiền lòng, anh đằng hắng giọng, dứt khoát giải quyết chuyện xấu trước rồi nói sau: “Bỏ đi, nói thật với mẹ vậy...”
Mẹ Giang trách mắng: “Con lại muốn ngụy biện gì với mẹ nữa, mẹ nói cho con nghe nhé Giang Diễn, con đừng ỷ bố mẹ cho con gien tốt là muốn làm gì thì làm, chờ con qua ba mươi sẽ hiểu, bố con sau ba mươi tuổi bắt đầu phát tướng rồi đấy...”
Giang Diễn: “Cám ơn mẹ, mẹ tin con đi, chờ con qua ba mươi cũng sẽ không phát tướng như mẹ tưởng tượng đâu, là do bố cả ngày ngồi văn phòng cộng thêm quanh năm không rèn luyện thân thể, tiệc tùng xã giao lại nhiều nên mới thành ra như vậy.”
Mẹ Giang: “Con...”
Giang Diễn ngắt lời bà: “Hơn nữa con có bạn gái rồi.”
“Mẹ mặc kệ con có bạn gái hay không...” Mẹ Giang thiếu chút nữa không kịp phản ứng, trong nháy mắt giật mình, “Con vừa nói gì?”
Giang Diễn: “...”
Giọng mẹ Giang run rẩy: “Bạn? Bạn gì con nói lại mẹ nghe lần nữa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]