Trên đường về nhà, Ngu Sanh lại nhanh chóng liên hệ Ổ Nhị hỏi lão Ngu có gọi điện thoại cho hắn hay không, Ổ Nhị nói không có, sau đó lại nói em có phải gây họa gì hay không, Ngu Sanh bị hắn niệm kinh đến đau đầu liền treo điện thoại.
Nàng quá hiểu biết ba mẹ mình, con gái bảo bối cùng người ở chung chuyện lớn như vậy mà có thể nhịn xuống không đi hỏi thăm, hiển nhiên là trong lòng ấp ủ đại chiêu đây.
Nàng dọc theo đường đi phát sầu muốn chết lại không thể không quay về, đến cửa nhà lén lút mở cửa, trong phòng khách không có người, khắp nhà đang ê ê a a tiếng hát kinh kịch, lão Ngu thích nhất là kinh kịch.
Ngu Sanh vươn cái đầu trái nghiêng phải ngó, còn chưa kịp dò ra cái gì, đầu liền bị vỗ một cái: “Lấm la lấm lét, làm chuyện gì trái với lương tâm?”
Ngu Sanh sờ sờ cái mũi, bế mao cầu lên, đỏ mặt hô một câu: “Mẹ ------” ngữ khí quả thực ngọt đến phát nị.
“Ha, đây là nha đầu thúi nhà ai thế?” Ngu mẹ âm dương quái khí, vừa nghe ngữ khí này chính là đang tức giận.
“Ai nha, nhà của ngài, nhà của ngài, con không hiểu chuyện, con sai rồi, mẹ ----” Ngu Sanh ôm lấy cánh tay Ngu mẹ lắc lư.
“Đừng có lắc, choáng váng quá ----” Ngu mẹ vỗ tay nàng.
Xem ra hỏa khí còn rất lớn nha, nàng cũng không rảnh lo tay đau, cợt nhả nói: “Mẹ, mommy thân yêu nhất của con, còn không phải là buổi sáng không nghe điện thoại thôi sao? Con thành thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-vi-nguoi/974830/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.