May mà Ngu Sanh đã gọi xe, nếu không thật là muốn mất đi cái cơ hội thật vất vả mới có được này.
Cứ việc như vậy, Ngu Sanh tới đại sảnh tầng một của Hãn Minh đã qua 9 giờ hai mươi, Ổ Nhị cùng tiểu Lâm quả thực là mỏi mắt chờ mong, đại sảnh mỗi lần có một người tiến vào bọn họ liền phải duỗi một lần cổ, mong ngôi sao mong ánh trăng thật vất vả mong được Ngu Sanh tới rồi.
“Văn kiện đều mang đủ chưa?” Ba người vừa chạm mặt Ngu Sanh liền hỏi trợ lý tiểu Lâm.
“Trước khi tới đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, không thành vấn đề.” Tiểu trợ lý nhanh chóng đáp.
“Tôi lại kiểm tra một lần, không thành vấn đề, mau lên lầu đi, không còn kịp rồi.” Ổ Nhị vừa đẩy Ngu Sanh vừa ấn thang máy, còn hướng tiểu Lâm phất tay cáo biệt.
“Thế nào? Có thu phục được nàng hay không?” Trong thang máy, hai mắt Ổ Nhị quay tròn chuyển động.
Ngu Sanh làm bộ không nghe được.
“Đã sớm nghĩ cùng em nói, Nghê Uyển Sính thật tốt nha, da trắng mỹ mạo chân dài, mấu chốt là còn độc thân nhiều tiền, em lúc trước rốt cuộc là mắt mũi bị mù hay sao lại muốn đá nàng, ánh mắt cũng thật đúng là ----”
“Rốt cuộc em có nghe anh nói hay không thế, người ta muốn người có người, muốn tiền có tiền, bao nhiêu người mắt trông mong mà nhìn chằm chằm, em ngược lại ---”
Ngu Sanh hoàn toàn không phản ứng Ổ Nhị.
Đúng vậy, một cái bạch phú mỹ như thế nào lại khiến cho mình đá nàng cơ chứ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-vi-nguoi/236656/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.