Sau khi tan làm, Tôn Phụng lái xe về nhà, không biết thế nào lại lái xe tới khu nhà Lăng Viễn, miệng thì nói những lời căm hận không gặp lại, nhưng trên động tác vẫn đang lo lắng cho Lăng Viễn.
Xe dừng ở phía dưới khoảng 10 phút, nhưng Tôn Phụng không xuống xe, cũng không định đi lên, cô cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Lúc cô đang chuẩn bị nổ máy thì một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi cửa tòa nhà, người này không phải ai khác chính là Lâm Niệm Sơ.
“Tôn Phụng à, mày đúng là đồ ngốc…” Tôn Phụng lẩm bẩm trong xe, lái xe đi qua người Lâm Niệm Sơ.
Từ cục dân chính đi ra, hai người đi đến bãi đỗ xe, Lăng Viễn kéo cửa xe chuẩn bị vào thì Lâm Niệm Sơ gọi anh lại.
“Lăng Viễn, anh có thể giúp em lần cuối được không?”
“Em nói đi, chỉ cần anh làm được thì anh sẽ làm…”
“Em muốn chuyển đến phân viện, chẳng phải bên phân viện vẫn đang thiếu một trưởng khoa Nhi sao?”
“Việc này…Nếu là mấy ngày trước thì anh sẽ đồng ý ngay, dựa vào kinh nghiệm và thành tích hiện tại của em thừa sức sang bên đó làm trưởng khoa Nhi. Nhưng em cũng biết, bây giờ anh đã không còn quyền lực ấy nữa.”
“Ý của em là nếu như việc này qua đi, anh trở lại làm việc…”
“Cũng không biết có ngày như thế hay không nữa, đợi đến ngày đó anh nhất định sẽ sắp xếp cho em. Anh về trước đây, tạm biệt.” Lăng Viễn nói rồi ngồi lên ghế lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-la-em/3087632/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.