Tôn Phụng khoanh tay trước ngực đứng bên cửa sổ, những lời Lăng Viễn nói cho dù thế nào cũng sẽ không lừa gạt mình nữa đang văng vẳng bên tai cô, mới được có mấy ngày, tối qua rõ ràng anh đưa Tiêu Tiêu tới phòng cấp cứu lại nói với mình là khám cho một bệnh nhân. Nghĩ tới đây, trái tim Tôn Phụng như bị ai đó lấy ra.
Tan làm, Lăng Viễn ở xe nửa tiếng cũng không thấy Tôn Phụng xuống, gọi cho cô, điện thoại rung rất lâu Tôn Phụng mới nghe, “Alo…”
“Em vẫn chưa tan làm à?”
“Ừm, tối nay hạng mục nghiên cứu có số liệu, anh về trước đi.”
“Được, vậy lát nữa em gọi xe về, đến dưới nhà thì gọi anh xuống đón.”
Tôn Phụng buông điện thoại xuống, thực ra tối nay cô không có công việc gì, chỉ là cô không muốn gặp Lăng Viễn, muốn an tĩnh một mình.
Xe của Lăng Viễn vừa ra khỏi bãi đổ xe, xe đằng trước đột nhiên dừng lại, đã thế lại còn lùi lại mấy bước đụng vào đầu xe của Lăng Viễn.
“Lái xe kiểu gì vậy?” Lăng Viễn nhíu mày xuống xe, lái xe phía trước cũng đã dừng lại, lúc này Lăng Viễn mới nhìn thấy là Tiêu Tiêu.
“Viện trưởng Lăng, thật xin lỗi, tôi vừa mới lấy được bằng lái xe không lâu, lúc khởi động có chút khó khăn. Tôi xin gửi tiền sửa xe của anh.”
Lăng Viễn nhìn xuống thanh bảo vệ đầu xe mình, “Không sao, chỉ xước một chút, không cần phải sửa.”
“Tối nay viện trưởng Lăng có việc gì không, hôm qua anh đưa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-la-em/3087606/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.