Tầng cao nhất, văn phòng tổng giám đốc.
Văn phòng rất lớn, nội thất được trang trí theo tông chủ đạo trắng đen, trang nhã và phóng khoáng.
Giờ phút này, căn phòng rộng lớn tràn ngập hơi thở áp bách khiến tất cả mọi người có mặt đều không dám ngẩng đầu lên…
“Anh Hàn, đều đã điều tra qua, không ai nhìn thấy đứa bé này xuất hiện thế nào, camera theo dõi cũng không quay được…”
Đứa bé như đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người vậy.
Không có bất cứ dấu vết gì.
“Anh nói cái gì? Không điều tra được?” Giọng nói lạnh như băng của Dư Việt Hàn khiến người ta không rét mà run.
Anh giơ tay lên rồi vỗ đến “bộp” một cái lên tờ kết quả xét nghiệm ADN trên bàn, sa sầm mặt lại.
Một đứa bé nhỏ tuổi như vậy không thể nào tự mình xuất hiện ở chỗ này.
“Còn có, phần báo cáo xét nghiệm ADN này là thật…” Vệ sĩ cố gắng gượng báo cáo tiếp.
Cô bé này thật sự là con gái của anh…
Cả căn phòng đều chìm trong im lặng, sự yên lặng trước cơn giông.
Cục bột nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha kia là người duy nhất trong căn phòng không hề cảm giác được hơi thở nguy hiểm đang tràn ngập xung quanh, đôi mắt to tròn và đen láy liếc ngang liếc dọc, không hề sợ hãi.
Cô bé bò tới chỗ Dư Việt Hàn, ánh mắt chớp chớp như đang xin anh ôm một cái.
Đôi mắt ấy nhìn anh đầy mong chờ, miệng nhỏ chúm chím hơi hé mở, non nớt gọi một tiếng.
“Cha…”
“…”
Một thứ gì đó đang lay động trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-deu-vi-em/519/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.