Niên Tiểu Mộ vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều hít ngược một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Trình Tú Lộ đều thay đổi.
Nếu như cái kẹp tóc kim cương trên tay bà ta là giả, không chỉ Niên Tiểu Mộ có thể thoát khỏi tội danh ăn cắp, mà còn cho mọi người biết, đường đường là bà chủ của nhà họ Dư, mà ngay cả kim cương thật hay giả cũng không phân biệt được, ôm lấy hàng giả mà rêu rao là vật vô giá…
Đây quả thực còn mất mặt hơn bị ăn tát trước mặt mọi người!
“Đồ đê tiện, cô đang nói hươu nói vượn gì thế? Sao kẹp tóc kim cương của tôi là giả được, rõ ràng cô muốn thoát tội nên mới ăn không nói có như thế!” Trình Tú Lộ nhìn ánh mắt giễu cợt của mọi người xung quanh, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, tức giận gầm lên.
Ngay cả bà ta cũng không phát hiện ra cái kẹp đó là giả, làm sao một hộ lý nhỏ nhoi như Niên Tiểu Mộ có thể phát hiện ra được?
Đúng rồi! Chắc chắn cô muốn thoát tội nên đổi trắng thay đen!
“Có phải nói hươu nói vượn hay không thì chỉ cần bà đưa cái kẹp này đi giám định là biết ngay.” Niên Tiểu Mộ thản nhiên nhìn người phụ nữ đang muốn xé xác cô, cô lùi về sau, ăn miếng trả miếng luôn.
“Thật ra thì không cần phiền phức như vậy, chỉ cần làm mấy thí nghiệm nhỏ thôi là có thể chứng minh được kim cương trên kẹp tóc của bà là thật hay giả.”
Niên Tiểu Mộ chậm rãi mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-deu-vi-em/2867620/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.