Chương trước
Chương sau
Người đàn ông đang bị cầm lấy ngón tay, bị di chuyển nhanh đến mức chưa kịp phản ứng thì ngón tay đã đau nhói.
“Fu**—” Người đàn ông rú lên vì đau đớn, khuôn mặt tái nhợt và nét mặt nhăn nhó.
Một ngón tay bị bẽ gãy, nam nhân co quắp muốn chửi thề, nhưng khi nhìn thấy người cao lớn đứng trước mặt, nghiêm nghị ảm đạm như quỷ, trong lòng đột nhiên trở nên rụt rè.
Đau đớn rút ngón tay ra, môi người đàn ông run lên.
Hắn ta sống đến 30 tuổi, tính tình thường khá cao ngạo, cho rằng không sợ trời đất, nhưng người đàn ông trước mặt lại có đôi mắt đen lạnh lùng, vẻ mặt âm trầm, thân hình đầy sự tàn ác, khát máu và ớn lạnh. Nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Anh vừa mới mắng cô ấy cái gì?” Mộ Tư Hàn xoa nắm đấm, thả lỏng cơ bắp, xương ngón tay rục rịch, vẻ mặt u ám.
Người đàn ông vô thức lùi lại mấy bước, nhìn Mộ Tư Hàn giống như đang nhìn Diêm La Vương, giọng nói không khỏi run rẩy, "Xe của cậu cản đường..."
"Tôi muốn cản liền cản, làm sao, anh có ý kiến?"
Xe bị khóa, Nam Chi không xuống xe được, cô nhìn người đàn ông đứng ở đó, trên người mặc một bộ quần áo màu đen được ủi tỉ mỉ, anh dáng người dong dỏng, hướng về phía mặt trời, khuôn mặt tuấn tú tàn nhẫn và kiêu ngạo, giống như một lãnh chúa.
Nam Chi hơi kinh ngạc, làm sao lại có người như vậy?
Rõ ràng là anh có lỗi trước—
Người đàn ông đang mắng mỏ rõ ràng là nhát gan trước mặt anh, với vẻ mặt thành khẩn và sợ bị đánh.

Nam Chi kêu Mộ Tư Hàn qua khe hở, "Không nên đánh nhau, đi."
Giọng nói của cô trong trẻo và rõ ràng, giống như suối nước trong dưới ánh mặt trời thiêu đốt, sắc mặt ảm đạm của anh lập tức cải thiện rất nhiều.
Nhưng anh vẫn đứng yên, chỉ tay về phía người đàn ông, "Xin lỗi cô ấy."
Nam nhân đâu dám nói không, cúi đầu đối với Nam Chi nói: "Tôi mắng cô, thực xin lỗi."
Nam Chi, "..."
Mộ Tư Hàn trở lại xe thể thao, ném thuốc mỡ về phía Nam Chi với thái độ không tốt, "Hắn mắng em sao em không mắng lại hắn?"
Nam Chi thì thào nói: "Việc anh đậu xe ở đây là lỗi của anh."
"Tôi dừng lại bất cứ nơi nào tôi thích."
Anh có vẻ mặt lầm lì, khá kiêu ngạo.
Nam Chi không có gì để nói với một kẻ tự cao tự đại như vậy.
Nhìn xuống lọ thuốc anh ném lên đùi cô, cô cầm lên và đọc công dụng.
Lưu thông máu, tiêu sưng.
Cô nghi ngờ nhìn anh, "Anh vừa rồi xuống xe là mua cái này cho tôi?"

Mộ Tư Hàn quay đầu nhìn chằm chằm Nam Chi, đôi mắt đen sâu thẳm muốn nuốt chửng cô, một lúc sau, anh hừ lạnh một tiếng, “Tôi không muốn nhìn khuôn mặt sưng tấy xấu xí của em gây ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi. "
Nam Chi, "..." Liền biết anh mõm chó không mọc được ngà voi.
"Ba lần một ngày."
Nam Chi ồ một tiếng.
"Bây giờ bôi một lần."
Nam Chi, "Tôi về nhà rồi bôi."
Mộ Tư Hàn ngừng nói, anh lái xe thể thao đến nhà hàng tư nhân, tháo dây an toàn, không xuống xe trực tiếp cầm lấy thuốc mỡ trên tay Nam Chi, cúi người, bôi lên khuôn mặt sưng đỏ của cô. .
Anh động tác quá nhanh, Nam Chi muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn.
Cô sững người quay lưng lại, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh dù sau khi phóng to ra sao cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn, hàng mi dài hơn cả nữ nhân khi cụp xuống, cô nín thở nghĩ đến chiếc váy mình đang mặc, cô nói với anh, "Mộ thiếu, có phải Alvis đã mang cho tôi quần áo theo yêu cầu của anh?"
Mộ Tư Hàn bôi thuốc trên mặt cô, nhìn kỹ, hỏi: "Làm sao?"
"Tôi không biết anh đến cùng là nhìn trúng tôi chổ nào nhưng tôi không muốn giấu anh, kỳ thật tôi đã có người mình thích."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.