"Mộ thiếu gia, anh phải uống thuốc đúng giờ. Rõ ràng lần trước tới kiểm tra tình hình đã khá hơn, sao lại đột nhiên mất kiểm soát? Gần đây uống thuốc không điều......" 
Mộ Tư Hàn nhìn vị bác sĩ già đang nói chuyện từ phòng khám bác sĩ ra hoa viên, anh sốt ruột cau mày, đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nói: "Ông nói xong chưa?" 
“Mộ thiếu gia, nếu như không nghe, tôi chỉ có thể gọi lão bà.” Bác sĩ già thở dài. 
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Tư Hàn căng thẳng, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng nhìn vị bác sĩ già, từ môi mỏng phun ra một tia lạnh lùng, "Ông dám?" 
Mộ Tư Hàn nhìn vị bác sĩ già mà toàn thân ớn lạnh, anh ngoảnh mặt đi rồi ho nhẹ một tiếng, "Bà cụ đã dặn nếu không nghe lời thì cứ gọi điện thoại cho bà ấy." 
Mộ Tư Hàn hừ lạnh một tiếng, ngữ khí nhất thời bộc phát, "Ông còn dám gọi điện thoại?" 
Lão bác sĩ còn chưa kịp nói gì, một giọng nói trẻ tuổi đột nhiên truyền đến, "Vậy chú mặt lạnh sẽ uống thuốc sao? Thật kém cỏi, chú không can đảm như Giai ca!" 
Mộ Tư Hàn quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa có một cậu nhóc với khuôn mặt xinh đẹp, mặc áo choàng bệnh viện, anh hơi nhướng mày, lạnh lùng mở môi, "Cậu nhóc, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?" 
Tiểu Giai nhét tiền vào trong túi quần áo bệnh viện, đối mặt với Mộ Tư Hàn mạnh mẽ không có một chút sợ hãi. "Thuốc cũng không dám uống còn gì!?" 
Mộ Tư Hàn nheo lại đôi mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-deu-la-thich-em/959687/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.