-Mộc Tử, khi muội đọc được bức thư này có lẽ huynh đã đi rất rất xa rồi. Huynh đi làm gì muội nhất định đã hiểu rồi. Vì hòa bình đại lục huynh không thể không đi được, muội hãy thứ lỗi cho huynh không thể cáo biệt được. Xin lỗi. Huynh biết, khi mình ra đi nhất định sẽ muội rất thương tâm, nhưng huynh muốn nói với muội rằng, dù có đi đến đâu muội vẫn mãi mãi luôn ở trong tim huynh, huynh yêu muội, Mộc Tử thật sự huynh rất yêu muội, muội hãy bảo trọng. Vì mọi người, vì muội, cũng vì đại lục huynh nhất định sẽ lấy được truyền thừa của Quang Minh thần, nếu yêu tộc xuất hiện muội hãy giúp mọi người cùng chống lại chúng. Bằng thực lực của Thần hộ lĩnh chúng ta chống cự một thời gian hẳn là không thành vấn đề. Muội hãy giúp huynh nói với Tu Ti đại ca rằng trong khoảng thời gian ta đi vắng hết thảy mọi việc ở đây hắn hãy giải quyết hộ huynh. Ta cũng không có đem tiểu kim theo vì huynh đi tiếp nhận truyền thừa không bằng lưu lại để tăng cường thực lực cho mọi người. Mộc Tử, dù huynh chưa đi nhưng đã rất nhớ rất nhớ muội. Bảo trọng nhé tình yêu của ta.
Trường Cung Uy.
Nước mắt Mộc Tử không ngừng rơi xuống làm ướt cả phong thư, nàng si ngốc nói :
-Trường Cung, huynh thật là ngốc a! Tại sao huynh không nói cho muội biết huynh phải đi.
Nàng cứ đứng đó, rất lâu sau vẫn không thể thoát khỏi cảm giác mất mát khi Trường Cung đã đi xa.
-Ơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-chi-tu/3158881/quyen-11-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.