Chương trước
Chương sau
-Ngươi đến nơi đây làm gì, đây là chỗ các ngươi có thể đến sao?

-Xin lỗi đại nhân, là Khách Luân Đa đại nhân đã trở về, tiểu nhân đến để thông báo.

Khách Luân Đa đẩy chúng ra, ngẩng đầu nói:

-Đi bẩm báo với Tu Vũ điện hạ, nói ta đã trở về , có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Hồng y võ sĩ nhìn thấy Khách Luân Đa, khí tức kiêu ngạo lúc nãy hoàn toàn bị ép xuống, cung kính lên tiếng, xoay người đi vào.

Khách Luân Đa nói với các tên lính giữ cổng trại:

-Ngươi rất trung thành với nhiệm vụ, về trước đi, sau này có cơ hội, ta sẽ thăng quan cho ngươi.

Tên lính đó vội vàng tạ ơn rồi đi. Chúng ta tiếp tục đi tới phía trước, bởi vì có Khách Luân Đa dẫn đầu, dọc theo đường đi cũng không có ai lại ngăn trở. Hồng y võ sĩ lúc trước chạy đến, nói:

-Báo cáo đại nhân, Tu Vũ điện hạ nói để ngài vào chủ trướng gặp điện hạ.

Khách Luân Đa ừm một tiếng.

Mộc Tử thấp giọng nói:

-Hết thảy cẩn thận, tùy tình huống mà làm.

Dưới tình huống không có gì nguy hiểm, lại là địa bàn của mình, Mộc Tử so với ta còn cẩn thận hơn, trách không được ma hoàng chọn nàng làm người thừa kế, quả thật có phong phạm đại tướng.

Cửa chủ trướng có mười hai hồng y vệ sĩ, nhìn thấy Khách Luân Đa, đồng thời khom người thi lễ.

-Khách Luân Đa đại nhân đến.

Mười hai tên vệ sĩ này nhìn qua không hề đơn giản, tuyệt đối đều là nhất lưu chiến sĩ.

Chúng ta vừa muốn đi theo Khách Luân Đa vào thì bị hồng y vệ sĩ ngăn cản, Khách Luân Đa nhíu mày nói:

-Làm gì, bọn họ là người bệ hạ phái tới giúp đỡ ta, tránh ra.

Hồng y vệ sĩ mặt không chút thay đổi nói:

-Tu Vũ điện hạ chỉ gặp một mình ngài.

Khách Luân Đa và Mộc Tử liếc nhau, Khách Luân Đa nói:

-Ta chỉ dẫn hai người vào được không, bọn họ là người bệ hạ muốn ta mang đến gặp Tu Vũ điện hạ.

Nói rồi, chỉ chỉ ta và Mộc Tử. Vệ sĩ nói:

-Vậy xin mọi người giao ra binh khí. Điện hạ phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được mang binh khí vào trướng.

Khách Luân Đa bất đắc dĩ nói:

-Tu Vũ điện hạ luôn cẩn thận như vậy.

Nói xong, tự đem bội kiếm của mình giao ra trước, ta đem Tô Khắc Lạp để chi trượng cho Chiến Hổ, Mộc Tử cũng không có đem binh khí. Hồng y vệ sĩ lúc này mới tránh ra. Ta đánh mắt với Chiến Hổ và Tu Ti, theo Khách Luân Đa và Mộc Tử vào trướng bồng.

-Hiền chất, ngươi đã trở về.

Một thanh âm ôn hòa vang lên. Ta ngẩng đầu nhìn, sâu trong trướng bồng có một cái bàn lớn, mặt sau có một người ngồi, người này khuôn mặt thanh lẫm, vóc người hơi gầy, trong đôi mắt không ngừng lóe ra tinh mang. Hắn mặc một bộ bào phục bình thường của ma tộc, nhưng không cách nào che dấu một thân quý khí của hắn, mặc dù so ra kém khí phách cái thế của ma hoàng nhưng cũng rất phi phàm. Vị này nhất định là Tu Vũ ma vương rồi.

Khách Luân Đa còn không có trả lời, Mộc Tử đột nhiên bỏ áo choàng của mình ra để trên mặt đất, khôi phục lại dung mạo, chạy vội tới, dịu dàng nói: -Tu Vũ thúc thúc, là Mộc Tử đến thăm thúc thúc.

Tu Vũ đầu tiên là cả kinh, nhưng khi thấy tuyệt thế dung nhan của Mộc Tử, vẻ mặt đề phòng đã hóa thành vô cùng sủng ái, mở song chưởng ra,đi khỏi bàn, hiền lành nói:

-Thì ra là tiểu Mộc Tử của ta tới, mau, đến đây cho thúc thúc xem nào. thúc thúc đã nhiều năm không gặp điệt nhi rồi, làm thúc thúc nhớ muốn chết.

Tu Vũ mở song chưởng ra ôm Mộc Tử vào trong lòng, ta bây giờ một chút cũng không nhìn ra thân phận ma vương của hắn, chỉ có thể cảm giác được đây là một vị trưởng giả rất sủng ái vãn bối. Nhưng không biết tại sao, trong lòng ta lại có cảm giác bất an.

Tu Vũ buông Mộc Tử ra, cười nói:

-Vừa rồi nghe vệ binh nói ngươi dẫn theo mấy người bận hắc y bịt mặt tới, ta còn tưởng rằng phát sinh chuyện gì, thì ra là tiểu Mộc Tử của ta tới, làm hại thúc thúc lo lắng một hồi.

Khách Luân Đa cười khổ nói:

-Điện hạ ngay cả tiểu chất cũng không tin sao?

Tu Vũ lạnh nhạt nói:

-Không thể nói như vậy, nhưng không thể không đề phòng người, ta quyền cao chức trọng, bây giờ lại đang ở tiền tuyến, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Ta nhịn không được nói:

-Vậy ngài tín nhiệm công chúa sao?

Tu Vũ chau mày, liếc mắt nhìn ta một cái, quay đầu nhìn Mộc Tử, thần sắc hắn nhất thời biến thành vô cùng hiền lành.

-Mộc Tử không giống với người khác, cho dù ta không tin ma hoàng bệ hạ cũng sẽ tin Mộc Tử, ta thấy nàng từ nhỏ đến lớn. Ta không có nhi tử, Mộc Tử cũng giống như nhi nữ của ta, huống chi cho dù nàng đối với ta bất lợi ta cũng sẽ bình thản tiếp nhận.

Trong lòng ta chợt lặng, thì ra Tu Vũ sủng ái Mộc Tử đến trình độ này.

Mộc Tử dịu dàng nói:

-Vẫn là Tu Vũ thúc thúc tốt với ta nhất.

Ý của nàng hiển nhiên là trách ta không tốt với nàng , ta cũng không thể phản bác, chỉ có thể chấp nhận.

Tu Vũ phân phó nói:

-Người đâu, chuẩn bị điểm tâm tốt nhất cho ta, ta phải chiêu đãi khách quý.

Mộc Tử nói:

-Thúc thúc, ta còn có mấy cái bằng hữu bên ngoài, cho bọn họ vào có được không?

Trong mắt Tu Vũ hiện lên một đạo lãnh mang, nói:

-Được, cho bọn họ vào đây đi.

Chỉ chốc lát sau, giữa đại trướng đã bố trí xong các loại điểm tâm và thức ăn, Tu Vũ nâng chén rượu nói với Mộc Tử:

-Cháu gái đường xa mà đến, thúc thúc thế ngươi tẩy trần.

Nói xong, nâng chén uống một hơi cạn sạch. Mộc Tử cũng uống. Tu Vũ liếc mắt nhìn mấy người chúng ta một cái, nói với Mộc Tử:

-Lần này cháu đến tiền tuyến chắc không phải chỉ để thăm thúc thúc, có chuyện gì cứ nói thẳng ra.

Mộc Tử đưa tay tạo một cái không gian triệu xuất tại không trung, cung kính lấy từ bên trong ra một cái quyển trục. Quyển trục toàn bộ đều là màu vàng, Tu Vũ sau khi thấy quyển trục, sắc mặt rõ ràng biến đổi.

Mộc Tử đứng dậy, nói:

-Tu Vũ ma vương tiếp chỉ.

Tu Vũ nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc, quỳ xuống trên mặt đất:

-Có thần tại.

-Phụng thiên thừa vận, ma hoàng triệu ước, bởi vì cường địch từ dị không gian sắp xâm lấn đại lục, đặc ý mệnh lệnh cho tam công chúa Mộc Tử phụ trách hòa đàm với loài người để cùng chống ngoại địch, Tu Vũ ma vương đem hết toàn lực xúc thành việc này, cũng đồng thời triệu cáo thú nhân cộng đồng tiến hành, công chúa đến cũng như như trẫm đích thân đến.

Thì ra là thánh chỉ của ma hoàng, xem ra pháp bảo của Mộc Tử thật không ít.

Tu Vũ ma vương không dám chậm trễ, cao hô:

-Tu Vũ tiếp chỉ, ma hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Tu Vũ tiếp nhận thánh chỉ lòng đầy nghi hoặc nhìn Mộc Tử, hỏi:

-Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Mộc Tử mỉm cười, đem chuyện yêu tộc sắp xâm lấn, đoàn người chúng ta tiềm nhập ma tộc rốt cục đả động được ma hoàng từ đầu đến đuôi nói qua một lần.

Tu Vũ sau khi nghe xong trong mắt hiện ra hàn quang, trầm giọng nói:

-Nói như vậy, bệ hạ thật sự muốn cùng loài người hòa đàm, như vậy chúng ta nhiều năm qua chuẩn bị không phải uổng phí sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.