Chương trước
Chương sau
Ta lo lắng nói:

- Vậy là ngươi bị thương rồi.

Mã Khắc nở nụ cười khó khăn, cố nói:

- Xong … rồi … lão … Đại, ngươi … không … phải hay … nói … là tùy … duyên … sao? Nếu … mạng … ta … không … tuyệt … vậy … vô … luận … thế … nào … cũng … không … chết … được. Chỉ … yêu … cầu … ngươi … một điều … nhất định … phải đạt … chức … quán quân, chứng minh … học … viện … chúng … ta … mới … là mạnh … nhất.

Nói xong ngất đi, khóe miệng rỉ ra 1 dòng máu tươi.

Ta hét lớn:

- Mã Khắc, Mã Khắc !

Hải Nguyệt nằm phục trên người Mã Khắc khóc thất thanh. Ta thở dài, trong lòng âm thầm phát thệ, nhất định lần này phải đạt chức quán quân. Liếc qua Hải Nguyệt một chút, thầm nghĩ:

- Đã biết như thế, trước đây hà tất phải vậy.

Ta nói:

- Hải Nguyệt, phiền cô một chút, việc chăm sóc Mã Khắc giao cho cô, thể chất của hắn là hỏa hệ, cô áp dụng thủy hệ trị liệu chắc chắn có hiệu quả nhất định. Ta trước tiên chữa cho hắn một chút, ổn định thương thế, hai ngày sau kết thúc thi đấu, chúng ta lập tức trở về học viện lo việc trị liệu thương thế của hắn.

Hải Nguyệt gật gật đầu.

Ta bắt đầu ngâm chú ngữ, sử dụng ma pháp khôi phục tối cường:

- Hỡi quang nguyên tố vĩ đại, hãy dùng lực lượng vô tận của người, dùng tấm lòng từ bi của người, hãy cứu lấy sinh mạng trước mặt kia – Thánh Quang Chi Tâm.

Quang nguyên tố chung quanh lập tức tập kết về bên ta, bao quanh lấy người ta, ánh sáng trắng dần chuyển thành kim sắc, nhưng hoàn toàn không có ý công kích hung hãn mà tràn ngập từ bi hòa ái.

Ta áp súc Quang nguyên tố thành hình một trái tim, một khỏa kim cầu hình trái tim thần thánh xuất hiện trước ngực, ta vươn tay phải, trái tim màu vàng đó nhẹ nhàng bay về hướng Mã Khắc, chầm chậm chui vào ngực hắn, Mã Khắc toàn thân giống như ta vừa rồi hội tụ ma pháp, lập tức phát ra kim quang chói mắt, trên khuôn mặt trắng bệch phát ra một tia đỏ nhàn nhạt.

Một lúc lâu sau, quầng sáng màu vàng tiêu đi mất, ta thăm dò mạch môn của Mã Khắc, cảm giác kinh mạch hỗn loạn của hắn thông đi một chút, khí huyết cũng ổn định lại một chút, ta thở ra một hơi, thân thể run lên. Sử dụng bát cấp ma pháp trị liệu này đối với ta cũng tiêu hao ma pháp lực phi thường lớn.

Mộc Tử vội đỡ lấy ta, ta hướng về phía Hải Nguyệt nói:

- Chuyện còn lại trị liệu của hắn ta giao hoàn toàn cho cô, cô cứ hai giờ trị liệu cho hắn một lần, hẳn nhiên có thể ổn định thương thế của hắn. Ta muốn đi nghỉ ngơi một chút.

Mộc Tử dìu ta về tới phòng, dùng khăn lông lau mồ hôi trên trán cho ta, lo lắng nói:

- Trường Cung, huynh thế nào rồi?

Ta nói:

- Ta không sao cả, chỉ là ma lực nhất thời tiêu hao quá lớn thôi, ta hiện giờ lo lắng nhất cho Mã Khắc, ta dùng tới bát cấp ma pháp trị liệu cũng vô phương chữa khỏi thương thế cho hắn, ta sợ cho dù trở lại học viện, ngay cả Chấn sư phụ cũng không có biện pháp khả dĩ hơn.

Mộc Tử thở dài:

- Bây giờ chỉ có thể trông vào vận khí. Hy vọng Mã Khắc không có chuyện gì.

Ta mỉm cười nói:

- Đây đích thực là kiếp số của Mã Khắc, nếu hắn thuận lợi vượt qua, hắn nhất định có thể chinh phục trái tim Hải Nguyệt. Mã Khắc huynh đệ à, ngươi nhất định phải vượt qua đó.

Vì trận đấu thứ tư ngày mai, ta cùng với Mộc Tử và Tư Ngõa đều ngồi xuống minh tư cả đêm, nhanh chóng cố gắng khôi phục ma pháp lực.

Ngày thứ hai, chúng ta thấy thương thế Mã Khắc đã hơi ổn định, hoàn toàn không thông báo cho Hải Nguyệt, lặng lẽ ra cửa, thẳng đến sân đấu.

Vừa đến sân đấu của học viện Sâm Long, phó viện trưởng đón tại đây, kinh ngạc hỏi:

- Thế nào, các ngươi đấu 3 người thôi à?

Ta nhìn hắn cười khổ đáp:

- Ngày hôm qua, đồng đội của chúng ta bị thương quá nặng, lại phải để thêm một người nữa chăm sóc hắn, tự nhiên chỉ còn lại 3 chúng ta.

Phó viện trưởng nghe ta nói xong, từ trong mắt hắn ta phát hiện một tia vui mừng lóe lên, chẳng lẽ hắn nghĩ có thể dễ dàng đánh bại chúng ta sao? Ta trong lòng cảm thấy tức giận, hôm nay nhất định cho bọn họ biết tay.

Trong trận đấu, ta không hề hạ thủ lưu tình, lấy thế lôi đình vạn quân đánh trọng thương đối thủ, giành thắng lợi trận đầu tiên.

Đối thủ của Mộc Tử thực lực vô cùng ghê gớm, hiển nhiên bọn họ thấy bọn ta 3 người xuất chiến, lập tức phải đem những tuyển thủ mạnh nhất ra đương cự. Mộc Tử giành được thắng lợi cũng gian nan phi thường, nàng từ trong sân đấu đi ra, đến khi ngã vào người ta, ta mới phát hiện, ma pháp lực của Mộc Tử tiêu hao dị thường. Ngày mai chưa chắc có cách nào khôi phục hoàn toàn. Ngày mai chúng ta đấu với đội mạnh nhất là Sâm Long ma pháp học viện, Mã Khắc đã bị thương nặng, ta lại không thể để cho Mộc Tử yêu quí bị tổn hại gì thêm được nữa.

Tư Ngõa đánh với đối thủ, từ khi chúng ta tham gia đến nay thì đây là người mạnh nhất, là một Hỏa hệ Ma đạo sĩ, nghe nói là tổ trưởng nghiên cứu ma pháp hỏa hệ của học viện, thực lực mạnh mẽ, đại khái khoảng hơn 50 tuổi.

Bởi vì thực lực đối thủ cường đại nên ta cũng lần đầu tiên chứng kiến Tư Ngõa phòng ngự mạnh mẽ thế nào. Ngay từ khi xuất chiến, hắn hoàn toàn không tấn công, dựa vào phòng ngự vô cùng kiên cố, tiêu hao ma pháp lực của địch thủ, song phương huyễn thú thực lực tương đồng đấu đến lưỡng bại câu thương. Trận đấu kéo dài hơn ba giờ, rốt cục ma pháp lực của đối thủ bị tiêu hao sạch, bị Tư Ngõa miễn cưỡng dùng địa mâu thuật đánh rơi xuống đài.

Mặc dù chúng ta giành chiến thắng trận đấu thứ tư, nhưng ta trong lòng vô cùng lo lắng, trầm ngâm suy nghĩ, ngày mai chúng ta đánh trận cuối cùng, chỉ có ta mới có đầy đủ sức chiến đấu, đối thủ lại là mạnh nhất từ trước đến giờ.

Trở lại tửu điếm, ta trước tiên an bài cho Mộc Tử và Tư Ngõa nghỉ ngơi lấy sức, sau đó tới phòng của Mã Khắc, Hải Nguyệt mệt mỏi đang nằm gục đầu trên người Mã Khắc ngủ, hiển nhiên là kiệt sức thiếp đi

Ta kiểm tra thương thế Mã Khắc, thấy quả nhiên không trở nên trầm trọng hơn, lúc này mới yên tâm.

Ta ngồi tại đại sảnh suy nghĩ về tình huống ngày mai, cho dù là Mộc Tử hay Tư Ngõa cũng đều không tốt, sợ rằng ngày mai một nửa ma lực cũng không hồi phục kịp, lên đấu cũng chỉ tăng phần thất bại. Ta cắn chặt răng hạ quyết tâm.

Sáng sớm hôm sau, lúc Mộc Tử cùng Tư Ngõa tới đại sảnh, từ sắc mặt uể oải của bọn họ, ta thấy ma pháp lực khôi phục thực không nhiều lắm.

Tư Ngõa nói:

- Trường Cung, chúng ta đi thôi, nếu không đi, thời gian cũng không còn sớm nữa. E là không kịp.

Ta gật đầu nói:

- Các người không nên đi, ta đi một mình là được.

Mộc Tử cả kinh nói:

- Huynh đi một mình thì thi đấu thế nào được?

Ta cười khổ nói:

- Muội xem tình trạng của hai người còn có thể chiến đấu được nữa không? Cho dù đấu có khả năng thắng không, đừng quên ta là ma đạo sư, ta sẽ cùng Sâm Long học viện thương lượng, dùng một người đánh liền 3 trận, nhất định toàn thắng, giành thắng lợi cuối cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.