Ta và Mộc Tử ra khỏi phòng học, ta kể lại biện pháp giải quyết mà Chấn sư phụ vừa nói cho Mộc Tử, Mộc Tử nở một nụ cười rất tươi sáng lạn làm ta ngây ngốc hỏi:
- Nàng cười cái gì, có phải là vì có thể cùng ta đi thi đấu nên vui vẻ phải không?
Mộc Tử cười nói:
- Nhìn huynh bình thường vẫn cơ trí, sao lúc này lại ngốc như vậy, Chấn sư phụ rõ ràng đã bẫy huynh rồi. Chúng ta là đệ tử ưu tú của hoàng gia cao cấp ma pháp học viện, ở Ngả Hạ vương quốc đều có đặc quyền, cho dù có giết người cũng vị tất đã bị xử phạt nặng, huống chi chỉ là to tiếng với sư phụ mà thôi. Chấn sư phụ rõ ràng chính là sợ huynh không chịu tham gia thi đấu giữa bát đại cao cấp ma pháp học viện nên mới cố ý nói cho huynh như vậy.
Những lời của Mộc Tử nhất thời xác nhận cảm giác của ta. Đúng vậy, ta chính là ma đạo sư, xử phạt như thế nào đây? Ở vương quốc, ngoại trừ Địch sư phụ, ai có thể quản ta, ngốc quá, quả thật là ngốc quá.
Ta cười khổ nói:
- Chấn sư phụ thật sự là láu cá, giờ có muốn hối cũng không được, coi như chúng ta đi du lịch là được rồi.
Mộc Tử gật đầu, nói:
- Bất quá, ta phỏng chừng lần thi đấu này hẳn là không đơn giản như vậy, nếu không, Chấn sư phụ tại sao cứ nhất thiết phải bắt huynh đi, tùy tiện chọn mấy đệ tử cũng đều rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-chi-tu/3158569/quyen-5-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.