Tại nguy cấp trước mắt, ta trong đầu thần kỳ tỉnh táo. " Chúng ta không thể tử thủ như vậy, đều không biết chúng nó có số lượng nhiều ít bao nhiêu, chúng ta đã không có đường lui vậy chúng ta hướng rừng rậm sâu trong tiến lên, đại ca cùng Tu Ti tại phía trước mở đường, Hành Áo, Cao Đức cản phía sau, ta cùng Đông Nhật ở bên trong tùy cơ."
Thấy những thạch cự nhân đã đến trước người, ta hô to một tiếng: "mọi người lên."
Chiến Hổ đại ca một mình xông lên trước, trong tay trường kiếm vận đủ đấu khí mang theo màu trắng quang mang phi hướng cự nhân, người khổng lồ cánh tay giơ lên như ngăn cản hắn tiến công, đại ca công lực đã gần tiếp cận quang minh kỵ sĩ như thế nào dễ ngăn cản như vậy, bạch quang hiện lên "Khách sát" một tiếng, 1 cự nhân thân thể bị chiến hổ chém thành hai nửa hướng hai bên ngã xuống.
Chiến hổ đại ca uy mãnh một kiếm kích lệ sĩ khí của chúng ta rất nhiều, Tu Ti dụng đồng dạng phương pháp giải quyết bớt một cự nhân.
"Quang nguyên tố, bằng hữu của ta, hình thành quang tấm chắn để ngăn địch nhân xâm lấn." Ta vội vì tất cả mọi người tăng thêm một cái quang thuẫn, thuận tay dụng quang nguyên tố chém ra một đạo quang nhận giải quyết gọn phía sau một người.
Chúng ta như vậy lâm vào vòng khổ chiến, phía trước hoàn hảo, tại đại ca và tu ti cường lực đấu khí nhanh chóng giải quyết mấy thạch cự nhân, chỉ có mặt sau cùng mặt bên nguy hiểm hơn, Cao Đức ḥa Hành Áo dù sao kĩ thuật kém hơn một bậc, gian nan duy trì phòng tuyến mặt sau.
Không được, tốc độ di động của chúng ta như vậy căn bản là không có khả năng trùng xuất cự nhân trận.
Trong lòng ta thầm kêu gọi: "Tiểu kim, hỗ trợ."
Không hề báo trước, tiểu kim hùng tráng xuất hiện tại trước mặt mọi người, khi nó xuất hiện lập tức cự thạch còn muốn bé hơn nhiều.
Tiểu kim phát ra một tiếng rung trời long ngâm, một đạo màu trắng long tức từ cái miệng rộng phun ra, nhất thời đánh ra một thông đạo dài 10 thước.
Ta cuồng quát: "Tiểu kim mở đường, mọi người mau cùng ở phía sau theo."
Tiểu kim cường đại vật lí công kích phát huy rất lớn tác dụng, chỉ thấy nó hoành thân dụng trảo đánh tan thạch cự nhân. Đương nhiên, đồng dạng, ta có thể cảm giác được tiểu kim ma lực cũng rất nhanh chóng giảm xuống, mọi người đem ta bảo vệ ở bên trong, theo tiểu kim bay nhanh tới trước, ta thông qua tiểu kim liên lạc đem ma pháp lực cuồn cuộn không ngừng truyền cho nó.
Nếu tiểu kim hoàn toàn trưởng thành thì chúng ta có thể ngồi trên lưng nó bay đi , nhưng đáng tiếc là, nó bây giờ nhiều nhất chỉ có thể mang được hai người, cho dù Tu Ti cùng Chiến Hổ có thể bay đi ra ngoài, hơn nữa phải có hai người phải táng thân ở lại, [đây là điều tất cả mọi người đều không muốn, hơn nữa cũng vị tất đã thành công, cho nên cũng không có người đưa ra đề nghị này.
Thời gian trôi qua, dưới lực lượng cường đại của chúng ta, nhiều thạch cự nhân bị đánh đến nát bấy. chúng ta đánh giết chí ít có 10 công lí, nhưng những thạch cự nhân chung quanh một chút đều không thấy giảm bớt, ma pháp lực của ta cường độ mặc dù đã mạnh hơn nhiều so với trước kia, nhưng thời gian dài chắc tiểu kim cũng phải yếu dần. Tiểu kim bây giờ cũng bị vết thương làm mệt mỏi, động tác đã không như lúc mới bắt đầu, thở hổn hển miễn cưỡng chiến đấu tại tiền tuyến. Kiếm của bọn chiến hổ đại ca đều đã gãy, bây giờ cầm một nhánh cây thô khổ khổ chống đở. Ngoại trừ ta còn lại tất cả mọi người bị thương không nhẹ.
Tất cả mọi người rất có thể sẽ táng thân ở chỗ này.
"Đông Nhật, Cao Đức, Hành Áo các ngươi mau lên lưng tiểu kim chú ý đề khí khinh thân, đại ca và tu ti tự bay lên đi. Ta ngăn cản một lúc còn các ngươi chạy mau."
Chiến hổ ra sức bổ vào một cự thạch, cuồng quát: "không được, ta quyết không thể mặc kệ một mình ngươi ở đây được."
Ta cả giận nói: "chạy mau, chẳng lẽ các ngươi đều muốn táng thân chỗ này sao?"
Ta tụ khởi ma pháp lực còn thừa, bắt đầu ngâm xướng: "Quang nguyên tố vĩ đại, là bằng hữu của ngài, ta thỉnh cầu ngài, mang năng lượng chuyển hóa thành vô tận quang mang, hóa thành nhiều điểm tinh thần, tiêu diệt địch nhân trước mắt." là quang hệ bát cấp ma pháp trong phạm vi rộng có cực mạnh lực công kích- quang tinh lấp lánh.
Mặc dù đang là ban ngày, nhưng vẫn có thể thấy nhiều điểm bạch quang tụ lại quanh ta, đem thân thể ta vây quanh thành một màu vàng quang đoàn ,chậm rãi rời khỏi mặt đất, lên tới 10 thước chợt phát ra tảng lớn kim tinh quang, phương viên 100 thước, đều bị tinh quang bao phủ, tinh quang xuyên qua thân thể cự nhân, hình thành những lỗ thủng trong suốt. Trong vòng 100 thước toàn bộ thạch cự nhân đều bị tiêu diệt, hình thành một khoảng cách an toàn.
Tại không trung, bởi vì ta sử dụng ma pháp lực quá độ nên phun ra một ngụm máu tươi, không thể khống chế liền xuống tới. Kim quang chợt lóe, tiểu kim tương ta tiếp tới trên lưng.
Ngoài trăm thước những thạch cự nhân đang thong thả tiếp cận, ta kêu lên: "Tiểu kim, dùng sức lực cuối cùng của ngươi mau dẫn mọi người chạy đi. Nhanh."
Tiểu kim phát ra một tiếng bi minh, hiển nhiên không muốn rời ta đi.
Tất cả từ người đến rồng, đều không còn ai lành lặn, cùng nhìn nhau nở nụ cười khổ.
Ta vội la lên: "các ngươi chạy mau a, nếu không sẽ không kịp mất."
Chiến hổ nở nụ cười một chút, nói: "đệ đệ ngốc, ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có thể bay sao? Huyễn thú của ngươi sợ rằng cũng không thể nữa, ngươi xem cánh nó đi."
Quả nhiên, bên cánh phải tiểu kim có một vết thương rất lớn, hình như đã không thể bay nữa.
Ta buồn bả đạo: "chẳng lẽ tất cả mọi người phải táng thân ở chỗ này sao? Đều trách ta, đều trách ta đã để các ngươi cùng đi, đều trách ta không có nghe kết giới ông nội nói, làm cho mọi người phải chôn cùng, ta xin lỗi các ngươi a! Nếu ngay từ đầu khiến cho các ngươi chạy có lẽ còn có thể thoát được." nước mắt hới hận khẽ đầy trên mắt ta.
Hành Áo thuyết: "đừng nói, Trường Cung, chúng ta đều là hảo huynh đệ, không thể cùng sanh nhưng được chết cùng ngày. Tới Âm phủ chúng ta cùng tổ chức quang diệu chiến đội, quét ngang quỷ hồn giới." nói xong, gắt gao nắm được tay ta.
Tu Ti đạo: "Hành Áo nói rất đúng, chúng ta vĩnh viễn đều là huynh đệ."
Tiểu kim nhẹ hạ xuống, dụng đầu lưỡi liếm ta một chút, nhắm lại đôi mắt to của nó, mọi người đều đứng đến bên cạnh ta, hiển nhiên là muốn cùng ta đồng sanh cộng tử.
Mọi người cùng nắm lấy tay nhau, trong lòng chúng ta chỉ tràn đầy tình anh em, mắt thấy những thạch cự nhân đều hung bạo mang khí thế như phải tận sát chúng ta. Lúc này, phản kháng đã không có ý nghĩa, không ai nói chuyện, cùng nhau đợi cái chết đến gần.
Chúng ta liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều nhắm mắt lại.
Mười phút , ta chợt thấy kỳ quái, ta như thế nào vẫn chưa chết. Chết cũng không sợ, nhưng sợ nhất chính là phải chờ đợi trước khi chết.
Nhịn không được, ta hé mở con mắt, ta bị cảnh tượng trước mắt làm ngây người.
Thần chi sâm lâm giống như lúc chúng ta mới tới,im lặng. Chung quanh vẫn chỉ đều là những cây cổ thụ che trời, nhưng những người khổng lồ hình như đã biến mất không một tiếng động, nếu không phải những vết thương trên người mọi người vẫn tồn tại như cũ , có lẽ ta sẽ tưởng chưa từng phát sinh việc gì.
Có thể do không ngừng được nữa, mọi người đều mở mắt nhìn, đều bị tình cảnh trước mắt khiến cho sợ ngây người.
Chúng ta sững sờ, đồng thời phát ra những tiếng kêu đầy kinh ngạc
Ta hét lớn: "chúng ta vẫn còn sống, chúng ta vẫn còn sống."
Tiểu kim hóa thành một đạo kim quang trở lại trong cơ thể ta.
"Sao lại thế này, người khổng lồ đâu, tại sao đều biến mất."
"Mặc kệ, dù sao mọi người không chết là được."
Chúng ta tất cả đều ngã ngồi trên mặt đất, lưng dựa vào đại thụ, ta nói: "chúng ta phải nhanh khôi phục thể lực quan trọng nhất"
Tu Ti xuất ra lương khô cùng ít nước, ta từ thứ nguyên đại trung xuất ra thuốc trị thương, mọi người đem thuốc rắc vào miệng vết thương , đều tự ăn lương khô, hôn hôn mê mê mơ ngủ đi lúc nào không biết. Chúng ta đã quá mệt mỏi rồi.
Không biết ngủ bao lâu ta bị mọi người đánh thức. Mọi người hình như thể lực đều khôi phục, ta cũng cảm giác thoải mái hơn, ma pháp lực khôi phục đến ba thành.
Trời đã đêm khuya, chúng ta ngồi xung quanh đống lửa ăn lương khô xong trầm mặc.
Ta phát thoại đầu tiên đánh vỡ trầm mặc: "chúng ta thôi không nên đi tiếp, theo đường cũ phản hồi mà ra ."
Chiến hổ đạo: "không được, chúng ta như vậy khó khăn đều đi tới, tuyệt đối không thể nửa đường đã từ bỏ."
"Ta không muốn mọi người tiếp tục theo ta mạo hiểm, các ngươi đều trở về đi, ta sẽ tự hoàn thành nhiệm vụ của mình."
Tu Ti cả giận nói: "Trường cung, ngươi coi chúng ta đều trở thành người nào, chúng ta đều tham sống sợ chết sao? mọi người nói nói, có ai nguyện ý rời khỏi chứ."
Hành Áo lớn tiếng nói: "Tu Ti nói rất đúng, chúng ta đều không phải loại người lâm trận lùi bước."
Ta chờ, nhìn xem có người nào, thế nhưng không có người nào nguyện ý rời đi, ta thở dài. Đứng lên, sau đó hướng mọi người bái một bái thật sâu , "cám ơn các ngươi. Các ngươi đều là những huynh đệ tốt nhất của ta." nước mắt ta cảm động chảy ra.
Đông Nhật cũng đứng lên, ôm bả vai ta, "Trường cung, ngươi làm gì vậy, chúng ta đều là huynh đệ mà. Huống chi, chúng ta cũng đều muốn được thấy thánh kiếm a."
Chiến hổ bèn thay đổi đề tài nói: "Vậy kế hoạch của chúng ta tiếp theo như thế nào."
Tu ti nói: "ta nghĩ mọi người nên dưỡng lành thương thế, tranh thủ khôi phục trạng thái tốt nhất, sau đó lại tiếp tục đi tới."
Ta gật đầu, "Đúng, ta cũng nghĩ như vậy, phía trước còn không biết có nguy hiểm gì."
Chiến hổ nói: "chúng ta chặt một ít cây rừng làm thành một vòng tròn, sau đó luân lưu gác đêm, mọi người còn lại ngủ lấy lại sức lực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]