Chương trước
Chương sau
Ta cùng Chiến Hổ đi vào trong thôn, hắn quả là thần tượng ở nơi này. Mỗi người nhìn thấy hắn đều chủ động chào hỏi. Hắn cũng nhất nhất đáp lại. Hắn để thủ hạ của mình về nhà còn tự mình thì dẫn ta vào nơi ở của hắn. Hắn ở trong một gian nhà tranh bài trí rất đơn giản, bên ngoài được vây quanh bởi một hàng rào tả tơi không chịu được.

Ta cười đùa: "Cái nhà nát của đại ca có lẽ đến lúc phải đại tu rồi, nếu không chỉ một cơn gió thổi qua là nó bay đi đâu mất đấy."

Hắn không có để ý tới lời cười nhạo của ta, lời của ta hình như còn gợi lên tâm sự của hắn. Hắn thấp giọng ngâm:

"bát nguyệt thu cao phong nộ hào

Mao phi độ giang tát giang cao

Cao giả quải quyển trường lâm sao

Đê giả ph chuyển trầm đường ao.

Trước kia ta cũng từng được ăn sung mặc sướng, bây giờ ta đã nhận ra rồi, có lẽ chỉ có cuộc sống này mới phù hợp với ta mà thôi"

Ta vỗ vỗ bả vai của hắn. " Xem ra đại ca cũng có nhiều chuyện cũ thương tâm, có thể nói cho đệ biết được không? Đệ nguyện ý nghe huynh kể, nói ra chuyện trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều đấy."

Hắn nhìn ta một chốc, trong mắt toát ra ánh mắt tri kỷ tương thông, rất sảng khoái nói: "Được rồi, lúc nào cũng giữ nó trong lòng cũng khiến ta thực sự rất khó chịu, hôm nay sẽ nói cho ngươi nghe vậy. Đi nào, chúng ta vào trong phòng, vừa uống rượu ta vừa kể lại cho ngươi nghe."

Hắn vẫn chưa kết hôn, chỉ ở một mình. Chẳng biết từ nơi đâu lôi ra được một vò rượu, một ít đò ăn sáng và một ít thịt thú rừng " Ta chỉ có mấy thứ này thôi, ăn tạm vậy. Ngày mai ta sẽ bảo bọn chúng kiếm chút gì tốt hơn cho ngươi ăn."

Ta vội vàng nói: "Thế này đã tốt lắm rồi."

Hắn lấy ra hai chén rượu thật lớn, nói: "Nào, chúng ta uống rượu"

Ta khó xử nói: "Đệ cho tới giờ vẫn chưa uống qua rượu, hay là đại ca uống một mình được không."

"Không uống thì không được, rượu là một thứ tốt, nam nhân chúng ta cả đời chịu khổ, nếu không uống được rượu thì sống trên đời chẳng bằng một con cẩu, đến đây đi, uống."

Thịnh tình như vậy ta không thể từ chối, ta cũng muốn thử xem rượu có cái tư vị gì. "Được rồi, hôm nay đệ cũng tiếp đại ca một hồi." Ta cầm lấy vò rượu rót vào hai cái bát rượu thật đầy, tự mình một hơi cạn sạch nói: "Đệ kính đại ca một chén trước."

Hắn trông thật cao hứng, cũng uống cạn một bát. "Hay, thống khoái."

Rượu vừa uống thì cảm thấy hơi cay cay, sau đó một thứ mùi rất tinh thuần xông lên, quả cũng không khó uống lắm. Khi chúng tới trong bụng thì lại nóng như lửa cháy vậy. Ta cảm thấy dạ dày của mình như bị đoàn lửa nóng hừng hực thiêu cháy. Phút chốc khuôn mặt đỏ bừng, sau tận nửa ngày ta mới trở lại bình thường một chút.

Chiến Hổ cười cười nói: "Ngươi cũng uống ít thôi, vò rượu này không nhẹ đâu. Tửu lượng của ngươi cũng khá đấy nếu gặp phải người bình thường chỉ một ly cũng không xong."

Ta mặt đỏ bừng nói: "OA, nguyên lai rượu là như thế a." Ta mau chóng gắp lấy một món bỏ vào miệng

Chúng ta chỉ ăn một lát, ta quay sang hỏi hắn: "Đại ca, người vì sao lại trở thành đạo phỉ vậy, với công phu của đại ca thì nhất định có chỗ trú chân chứ."

Chiến Hổ thở dài nói: "Huynh đệ a, ngươi không biết, trước kia ta cũng từng hăng hái giống như ngươi. Đã từng là một thiên tài trẻ tuổi nhất Tu Đạt Vương Quốc. Khi 20 tuổi đã đạt tới trình độ Thiên Không Kỵ Sĩ. Khi đó ta chính là vinh dự của cả gia tộc, là mục tiêu cho mọi người phấn đấu." Nói đến đây hắn dừng lại uống một hớp rượu lớn.

Ta chen ngang: "Sau thì thế nào?"

Hắn nói tiếp: "Sau này, ta tham gia quân đội, vì biểu hiện xuất chúng của mình dĩ nhiên được mọi người tán thưởng. Rất nhanh, ta đã leo lên tới địa vị mà mọi người hằng mơ ước. Chắc ngươi cũng biết quân đội chủ lực của Tu Đạt vương quốc chứ."

"Là địa long quân đoàn phải không?" Ta có nghe ĐỊch sư phụ kể qua. Nếu trên bình nguyên, Long quân đoàn có thể dễ dàng làm thịt sạch sẽ đối thủ. Địa lng có lực ma pháp phòng ngự phi thường cường hãn. Trừ phi gặp phải ma pháp cao cấp nếu không căn bản không thể thương tổn nổi nó lẫn kỵ sĩ. Trên phía đông đại lục này chỉ có Tu Đạt Vương Quốc mới có Địa Long, nhưng số lượng rất thưa thớt.

"Đúng, chính là nó đó. Ta khi đó chính là một trong tam đại quân đoàn trưởng của Địa Long quân đoàn."

A! NGuyên lai hắn lại lợi hại như vậy. "Chắc lúc đó đại ca rất đắc ý đúng không, vậy địa long của đại ca đâu? Ta nghe nói Địa Long vĩnh viễn đi theo chủ nhân của mình mà."

Chiến Hổ tự rót rượu cho mình, thống khổ nói: "Địa Long của ta gọi là Chiến, nó là con địa long mạnh nhất trong địa long quân đoàn. Ta thành hình dạng này bây giờ nguyên nhân cũng vì nó mà thôi. Ở trong một lần huấn luyện, vì ta sơ xuất khiến cho nó hy sinh, nó vì cứu ta mà hy sinh." Hắn thống khổ nắm lấy đầu tóc mình.

Ta quơ tới tay hắn, khuyên nhủ: "Đừng như vậy, sự tình đều đã qua rồi, đại ca giờ hối hận còn có tác dụng gì, đại ca phải tỉnh lại đi."

Có thể vì có ta bên cạnh, hắn dần dần cũng bình tĩnh lại. Chúng ta vừa uống rượu vừa tiếp tục nói chuyện phiếm .Hắn kể, từ sau khi địa long chết đi hắn không thể tha thứ cho chính mình, tất cả mọi người cũng trách hắn, đều nói vì hắn mà địa long quý báu đó tử vong. Hắn bị thuyên chuyển từ quân đoàn trưởng xuống binh lính thường, hắn từ đó bắt đầu học uống rượu. Mỗi ngày đều say túy lúy, mỗi ngày bị người khác khinh bỉ. Hắn không chịu được nữa, bỏ chạy khỏi đó. Không mục tiêu hắn đi du ngoạn khắp nơi, lúc tới chỗ này hắn vì cuộc sống bức bách đầu nhập vào thổ phỉ đoàn trở thành đạo phỉ, cũng chính là thổ phỉ đoàn hiện tại. Bằng vào thực lực của hắn dĩ nhiên thu thập được bọn chúng dễ dàng, trở thành thủ lĩnh ở đây.

Nguyên lai trước kia hắn là như vậy, ta cũng bị cảm động lây. Ta uống một hơi rượu, hào sảng nói: "Đại... đại ca, đệ thấy rất hợp với huynh, chúng ta kết làm huynh đệ, thế nào?" Cái lưỡi của ta tê dại cả đi, có lẽ đã say quá rồi.

Chiến Hổ cũng đã uống không ít rượu, mơ mơ màng màng nói: "Hay, hảo huynh đệ, từ giờ ca ca nhận ngươi làm huynh đệ, từ nay có chuyện gì cứ nói với ta, đại ca nhất định giúp ngươi đòi lại công bằng."

Ta loạng choạng ôm lấy bả vai hắn, loáng choáng cầm chén giơ lên: "Hay, vì tình huynh đệ của chúng ta, cạn chén này." Cứ như thế, hắn một ly, ta một ly, cuối cùng cả hai chúng ta cùng lăn đùng ra cả.

Đầu thật đau a, buổi sáng, ta vừa mới tỉnh lại chợt cảm đầu mình choáng váng, hơn nữa lại rất đau nữa.

"Huynh đệ, ngươi tỉnh rồi hả." Tiếng của Chiến Hổ truyền tới.

"Oa, đại ca, đầu đệ sao lại đau như vậy chứ."

"Ha ha, ngày hôm qua ngươi uống nhiều như vậy sao lại không đau cơ chứ." Chiến Hổ cười nói.

"Thế sao đại ca lại không việc gì?" Ta hơi nghi hoặc hỏi.

"Ta mỗi ngày đèu uống, đã sớm thích ứng rồi. Huynh đệ, tối ngày hôm qua ngươi nói muốn kết bái với ta là thật chứ?"

Ta đã tỉnh lại rồi, nói: "Đương nhiên, có thể có một đại ca như huynh chính là vinh hạnh của đệ mà."

Chiến Hổ xúc động nói: "Được, ta sẽ nhận ngươi làm đệ đệ. Đứng dậy đi nào, đi rửa mặt, ăn một chút gì là hết đau đầu ngay."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.