Rốt cục cũng giành được thắng lợi rồi, ta thả ngay mông mình xuống dưới sàn đấu.
Hai gã cùng phòng và Lục Mao xông lên trên đài ôm chầm lấy ta. "Lão đại, ngươi thắng rồi, ngươi đoạt quán quân rồi."
Ta mệt nhọc liếc mắt sang nhìn bọn chúng: "Đừng loạn lên nữa, mau buông ta ra, ta mệt quá, muốn ngủ..." Nói chưa hết câu ta liền xỉu luôn. Ma pháp lực của ta đã cạn kiệt hết cả, mà đây là lần đầu tiên dùng lực lượng không phải của mình nên thân thể không chịu nổi khiến ta xỉu luôn.
"Di, ta sao lại ở chỗ Địch sư phụ vậy? " Khi tỉnh lại ta chỉ cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, không dụng được chút lực lượng nào cả. Thử ngưng tụ một chút ma pháp lực thì cũng chỉ có thể lấy được từng chút từng chút mà thôi. Tiểu Kim cầu nhỏ tới đáng thương trong cơ thể ta đang chậm chạp vận truyển, giúp ta dần dần khôi phục năng lượng. Xem ra một hai ngày là khôi phục không được rồi.
Trong phòng bây giờ chỉ có mỗi một mình ta, bây giờ không biết là mấy giờ sáng nhỉ là ban ngày.
"két" một tiếng, cửa mở, Địch sư phụ vừa đẩy cửa đi tới gần: "Tỉnh rồi à, cảm thấy thân thể ra sao?"
"Con vẫn đang tự điều trị, chắc là còn phải lâu nữa. À, Địch sư phụ, con sao lại ở chỗ của người vậy a??"
"Ta cũng muốn chờ con tỉnh lại để hỏi con một việc nên đem con tới chỗ này. Ngày đó trong trận chung kết sao con có thể sử dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-chi-tu/3158437/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.