Lão ma pháp sư mặc ma pháp bào trắng tiến đến trước người ta. 
"Hài tử ngốc, đừng quá buồn. Để ta xem huyễn thú của ngươi nào, có lẽ còn có thể cứu được." 
"Thật không" Hy vọng a, ngươi rốt cục cũng đã đến bên ta rồi. 
"Dù thế nào ngài nhất định phải cứu sống nó, chỉ cần có thể cứu sống Tiểu Kim, con cái gì cũng không cần quan tâm, xin ngài..." Ta cầm lấy ta lão ma pháp sư, bất lực cầu xin. 
Lão ma pháp sư tịnh không có trả lời ta, ông đặt tay lên trên người Tiểu Kim. Trên tay chầm chậm toát ra một làn quang mang màu trắng, cũng không hề chói mắt mà rất nhu hòa. Trong chốc lát, quang mang màu trắng đã bao phủ toàn thân Tiểu Kim, nó cũng giống như nguyên linh khôi phục thuật nhưng hình như có chút khác biệt. 
Qua một lát, lão ma pháp sư đã rời tay ra khỏi người Tiểu Kim. 
Ta lập tức lại bị đánh trở lại vực sâu vạn trượng. "Không được sao? không còn khả năng cứu nó nữa sao?" ta vội vàng hỏi. 
"Hài tử, ngươi không cần gấp quá, hãy nghe ta nói. Huyễn thú của ngươi là huyễn thú trưởng thành tốt nhất mà ta từng thấy, ngươi không nên thả nó ra trước khi nó có đủ khả năng tự bảo vệ mình. Chẳng lẽ sư phụ ngươi trước kia không nhắc nhở ngươi sao?" 
Ta xấu hổ cúi đầu: "Cũng có nói, nhưng con.. con.. lúc ấy xúc động đã quên mất." 
"không cần tự trách nữa, Con chính mình tự gậy họa giờ phải chịu trách nhiệm thôi." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-chi-tu/3158412/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.