Tôn Minh và Trương Kính Trung ngồi trong tiệm cà phê nhỏ, nhìn chăm chú Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết cũng có chút ngượng ngùng ôm Hi Văn bé bỏng vào trong ngực, nhẹ nhàng đong đưa cho nó ngủ, vừa cho con gái ngủ, vừa có chút ngượng ngùng nhìn Tôn Minh và Trương Kính Trung …… Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của bọn họ, cô không biết nói gì cho phải, căng thẳng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đong đưa con gái.....
"Hóa ra cô trốn đi là vì cô mang thai sao?" Tôn Minh không thể tin được nhìn Hạ Tuyết hỏi.
Hạ Tuyết ngượng ngùng cười cười, im lặng gật đầu.
Tôn Minh tức giận thở dài, lại tiếp tục nhìn bộ dáng này của Hạ Tuyết và đứa bé thật đáng yêu, lẽ ra biết là không nên hỏi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Cha của đứa bé là ai?"
Hạ Tuyết sửng sốt, dịu dàng nói: "Tôi và cha của nó đã tách ra......"
Trương Kính Trung nhìn đứa bé trong lòng Hạ Tuyết, giật mình kinh ngạc nói: "Một năm qua, cô một mình mang thai rồi sinh con và chăm sóc nó?"
Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Daniel bên cạnh, cười khổ nói: "May mắn Daniel đã giúp tôi lo lắng …… chắc là nhìn tôi rất đáng thương đi......"
"NO! Cô là cô gái tốt đáng được người khác quý trọng!" Daniel lập tức nói.
Trương Kính Trung và Tôn Minh cùng nhìn thoáng qua Daniel, lại nhìn Hạ Tuyết, vội nói: "Cô dự định cả đời sống ở chỗ này?"
Hạ Tuyết khẽ chớp mắt, sâu xa nói: "Tôi còn có thể làm gì? Mang theo Bảo bối...... Tôi cũng không tính cùng người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-cao-tim-vo-yeu/1750967/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.