Lên xe!!" Hàn Văn Hạo không nói nữa, kéo Hạ Tuyết lên xe, nhưng Hạ Tuyết lại ngồi xổm xuống mặt tuyết, khổ sở nói: "Tôi van cầu anh, không cần như vậy, tôi biết tôi không thể từ chối anh được, nhưng tôi không phải loại người như anh tưởng tượng, tôi sẽ không đáp ứng anh cái gì! Tôi chỉ đơn giản muốn cố gắng sống qua ngày bình thường! Tôi không muốn giống như các cô gái kia, làm phụ nữ của anh, cuộc sống xa hoa nhưng tôi không quan tâm!"
Hàn Văn Hạo cúi đầu ngồi xổm bên chân Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết cắn răng có phần nghẹn ngào nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, đừng giày vò tôi, tôi thật sự rất sợ anh, sợ muốn chết......"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng duỗi ngón trỏ ra khỏi bao tay da màu đen, trước tiên, chậm rãi vuốt đầu Hạ Tuyết, sau đó xẹt qua mặt nàng, đến cằm, sau đó nắm cằm của nàng, nhìn vào mặt nàng...
Hạ Tuyết mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, một giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt rơi ra.......
Hàn Văn Hạo nhìn thoáng qua giọt nước mắt tội nghiệp trên gương mặt của nàng, chậm rãi nói: "Cái gọi là người phụ nữ của tôi, nhưng tôi không quan tâm là ý tứ gì?"
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, không dám nói, muốn cúi đầu, hắn siết chặt cằm của nàng, không cho nàng trốn tránh...... Nàng đành phải bất đắc dĩ nhìn hắn, hai tròng mắt kia giống như muốn đem nàng lột ra, nói: "Anh biết...... cần gì phải nói rõ?"
"Phụ nữ của Hàn Văn Hạo tôi, cô ấy phải đặc biệt tôi mới chọn lựa! Không phải vì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-cao-tim-vo-yeu/1750889/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.