"Tôi không dám! Tôi thật không dám!!" Hạ Tuyết ôm cổ Hàn Văn Vũ, cười kêu to!!
"Tôi muốn ném cô xuống!!" Hàn Văn Vũ ôm Hạ Tuyết, lập tức đi tới rào chắn bên cạnh, muốn hướng hồ băng ném đi......
"A……cứu mạng!!" Hạ Tuyết ôm Hàn Văn Vũ, kêu to …."Không muốn!! Đừng nói đùa! Nếu lỡ trên hồ là khối băng mỏng thì làm sao bây giờ? Té xuống chết người a!!"
"Vậy thì thử một chút!! Giống như vừa rồi lão tử ăn ớt cay!" Hàn Văn Vũ nói xong, đột nhiên ôm Hạ Tuyết vượt qua rào chắn, đi vào trên mặt hồ ….
"A …." Hạ Tuyết sợ hãi kêu to lên, nhưng nàng đã cùng Hàn Văn Vũ đứng trên mặt hồ, thậm chí cảm giác được băng trên mặt hồ giống như trên mặt đất, nàng sửng sốt......
Hàn Văn Vũ lập tức cúi đầu, véo mũi Hạ Tuyết nói: "Ai lại giống như cô, mỗi ngày đều chơi đùa ác vậy!!" Hắn nói xong, đột nhiên hai tay nắm hai tay của Hạ Tuyết, hai chân dùng sức, thân thể hai người mà chậm rãi chuyển động trên mặt hồ...... Hạ Tuyết ngẩn ngơ, thân nàng di chuyển về phía trước trong nháy mắt, nhìn thân thể Hàn Văn Vũ từ từ lui về phía sau, hắn bên cạnh cười trong gió hỏi: "Chơi có vui không?"
"Chơi rất vui!" Hạ Tuyết đột nhiên vui vẻ cười rộ lên, nàng là một cô gái phóng khoáng!
Hàn Văn Vũ vừa thấy khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ lên, trong tuyết bay bay như đóa hoa nở rộ, ánh mắt cười cong cong như vầng trăng, trong lòng hắn ấm áp, nhưng ánh mắt lập tức hiện lên một chút xấu xa nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-cao-tim-vo-yeu/1750884/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.