Edit: Moon 
Khóe miệng Hàn Văn Hạo lộ ra một nụ cười lạnh lùng, lôi cuốn, dụ dỗ… 
- Muốn tôi buông tha cho cô? 
Hạ Tuyết không dám lên tiếng vì muốn làm cho cơn tưc giận của Hàn Văn Hạo dịu xuống…Mồ hôi nóng trên trán từng giọt, từng giọt chảy dọc xuống khóe mắt, làm những sợi tóc bị ướt dính sát vào cổ cô…hiện ra nét điềm đạm đáng yêu. 
Hàn Văn Hạo hoàn toàn bất ngờ, không cử động được, nhìn thấy trong đôi mắt cô có chút phức tạp, chậm rãi nói: 
- Cầu xin tôi… 
Trong nháy mắt, ánh nhìn của Hạ Tuyết đối với Hàn Văn Hạo rất khẩn trương khi cô thấy đôi mắt của Hàn Văn Hạo nhìn khắp toàn thân mình, chóp mũi trên khuôn mặt anh tuấn của Hàn Văn Hạo chạm vào chóp mũi của cô, khiến cho cô cảm thấy nhồn nhột… 
Cô lại nuốt xuống nước miếng trong cổ họng, hơi thở dồn dập, vẫn có chút không cam lòng, kêu nhỏ… 
- Tôi xinh anh… 
Hàn Văn Hạo nheo đôi mắt lại, trong ánh mắt anh nhìn cô thể hiện sự bực tức… 
Hạ Tuyết vừa nhìn thấy ánh mắt này của HVH, lập tức lại sợ hải, giọng nói yếu ớt… 
- Tôi…tôi, tôi… Tôi thật sự xin anh… 
Hàn Văn Hạo vẫn tiếp tục lạnh lùng, nghiêm mặt nhìn cô… 
Hạ Tuyết sợ tới mức hồn vía bay lên mây, run rẩy lập bập nói … 
- Tôi xin anh… 
Tay của Hàn Văn Hạo trói chặt hai tay của Hạ Tuyết, càng lúc càng chặt… 
- Anh muốn thôi làm thế nào mới hài long? 
Hạ Tuyết sắp khóc, toàn thân đều đổ mồ hôi, không thể động đậy, đôi chân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-cao-tim-vo-yeu/160709/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.