"Bốp!"
Cố Ngải Sa chưa kịp phản ứng, một âm thanh chát chúa đã vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, theo sau đó là cái tát như trời giáng từ bàn tay của Cố Triệu Xuyên. Cú đánh mạnh đến nỗi khiến ả choáng váng, toàn bộ phần đầu ngã hẳn sang một bên, má trái nhanh chóng bỏng rát với dấu tay đỏ tươi đang in hằn trên nền da nhợt nhạt.
"Mày làm tao mất mặt trước bao nhiêu người!" Giọng ông trầm đục đầy nặng nề, xen lẫn giữa sự tức giận và thất vọng đến cùng cực, "Mày nghĩ mình đang làm cái gì vậy hả? Đây là cách mà mày đền đáp lại lòng tin của tao sao?"
Bùi phu nhân đứng ngay bên cạnh, gương mặt bà ta trắng bệch như người mất hồn, đôi môi thì mím chặt tới nỗi chẳng còn chút máu. Ánh mắt bà sắc lạnh chứa đầy sự khinh thường, song lại không hề thốt ra một lời nào mà chỉ kín đáo nhìn Cố Ngải Sa như thể sự tồn tại của ả là một vết nhơ không cách nào rửa sạch nổi. Nhưng dường như sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn cả tiếng quát tháo, tựa hồ bà đang chờ đợi điều gì đó tồi tệ hơn xảy ra đối với ả.
Không gian bí bách đến mức hiện tại chỉ cần một hơi thở thôi cũng có thể làm cho bầu không khí thêm căng thẳng. Ánh đèn mờ nhạt trong căn phòng khiến bóng dáng ba người càng trở nên nặng nề cùng u ám. Buổi tiệc đã mau chóng được kết thúc, quan khách cũng chậm rãi rời đi, tuy nhiên cái kết đầy bẽ bàng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3736866/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.