Trên đỉnh ngọn núi thứ bảy, Thất gia lạnh lùng nhìn về phía biển khơi, rất lâu sau mới thu hồi ánh mắt.
- Nào, tiếp tục đánh cờ.
Người tôi tớ dạ vâng, sau khi bày xong bàn cờ, gã chần chờ một chút, sau đó thấp giọng nói.
- Thất gia, chỗ Tam điện hạ và tiểu hài tử...
Thất gia liếc mắt nhìn tên tôi tớ, nhàn nhạt mở miệng.
- Ngươi có vẻ quan tâm tới tên tiểu hài tử man di kia.
Người tôi tớ cúi đầu, không nói gì.
- Thiên tính của lão Tam là không từ thủ đoạn, bình thường nó luôn hiện ra vẻ mặt ôn hòa, nhưng trên thực tế thì trong lòng nó không hề có cảm tình gì, đây cũng là phương pháp khiến nó có thể trổ hết tài năng, đi từ dưới núi đi đến trước mặt lão phu, cũng là chỗ mà ta xem trọng nó.
- Về phần tiểu hài tử có thể nhìn thấu tâm tư của lão Tam hay không, hay có thể từ chỗ đó suy nghĩ ra một chút ý vị nào đó hay không, thì phải xem tâm trí của hắn rồi, ở trong loạn thế này, người ngu dốt sẽ không sống được quá lâu.
Thất gia nói xong, nhìn về phía bầu trời tảng sáng trước bình minh, bầu trời chỗ đó đã dần hừng sáng.
Dưới bầu trời, bên trong cảng thứ 79, Hứa Thanh ngồi trên boong thuyền Pháp Chu, trong mắt mang theo trầm ngâm, theo mặt trời dần dần mọc lên, tia nắng ban mai xua tán đêm tối, một khắc chiếu vào trên người hắn, ánh mắt Hứa Thanh liền biến thành thâm sâu.
- Một, 30 năm trước thi đấu ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai/467824/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.