- Nhất định không rút trúng, nhất định không rút trúng...
Sau lưng Hứa Thanh, hai người thiếu niên giờ phút này đang run rẩy, cũng đang thấp giọng cầu nguyện, tinh mang trong ánh mắt Hứa Thanh lóe lên.
Hắn biết rõ con mãng xà cự giác này, khi còn ở xóm nghèo, hắn đã từng thấy có người trong nội thành săn được con mãng xà tương tự thế này và mang xác trở về.
Lúc ấy hắn cũng nghe người bên cạnh nói về con hung thú này, con mãng xà này khí lực rất lớn, một khi bị nó quấn quanh, cự mộc cũng sẽ bị nó chấn đứt gãy, vả lại da mãng xà rất dầy.
Nhưng thân thể vụng về, tương đối mà nói thì tốc độ không được nhanh cho lắm.
Mà túi mật của nó, có dược tính rất tốt, có tác dụng hóa giải nhất định với thân thể bị ô nhiễm, đồng thời thịt rắn cũng rất bổ dưỡng.
Nghĩ tới đây, trong đầu Hứa Thanh hiện ra lời Lôi đội từng nói, thích ăn thịt rắn.
Mà thịt rắn, khi còn bé hắn đã ăn không ít, vì vậy liền liếm liếm bờ môi.
Mặt khác, theo hắn tu hành, dấu vết dị hoá trên người hắn càng ngày càng đen nhánh đậm hơn, hôm qua lúc tu luyện cũng mơ hồ có chút cảm giác đau đớn truyền ra.
Hứa Thanh suy nghĩ nếu có thể ăn vào mật của con mãng xà này, có lẽ sẽ hóa giải được ít nhiều.
Trong lúc hắn nhìn chằm chằm vào con cự xà, rút thăm đã bắt đầu.
Theo Tam Phiết Hồ an bài, thập hoang giả cầm lấy năm cây thăm bằng trúc tới đây, trên từng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai/467598/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.