Hứa Thanh khàn khàn mở lời. Đáp án này thật rõ ràng, bởi vì chỉ cần Thất
gia còn chút sức, đều sẽ điều chỉnh truyền tống cho bọn họ, rời xa Viêm Nguyệt
Huyền Thiên mới đúng.
Tình huống của Nhị Ngưu bây giờ cũng không khá hơn chút nào, trên người
hắn đầy lỗ thủng, nằm trên mặt đất liên tục thở hổn hển. Nghe vậy, hắn không
thèm để ý khoát tay ngăn lại: “Không sao đâu, nếu lão đầu tử thật sự xảy ra
chuyện, ví dụ như không còn, như vậy ta thân là đại sư huynh, từ nay về sau ta
chính là Thất gia!”
Đội trưởng cười khà khà, bày ra dáng vẻ không tim không phổi.
Lời nói đại nghịch bất đạo bậc này rơi vào trong tai Hứa Thanh, hắn theo
bản năng nhìn xung quanh.
Đội trưởng cũng lập tức híp mắt nhìn chăm chú xung quanh.
Mấy giây sau, hắn chớp chớp mắt, nhẹ nhàng thở ra: “Xem ra lão đầu tử quả
thật không ở gần đầy.”
“Nhưng không có việc gì, người lớn như lão đầu tử vậy, không cần chúng ta
nhọc lòng. Hắn lựa chọn xuất thủ, há có thể không có chuẩn bị gì sao, yên tâm
yên tâm, đại sự hắn làm còn nhiều hơn chúng ta, không chết được.”
Sau Hứa Thanh nghe, cảm thấy có đạo lý, thế là khẽ gật đầu.
Giờ phút này Đội trưởng miễn cưỡng đứng lên, một tay khoác lên cổ Hứa
Thanh, trong mắt ẩn chứa hưng phấn, ánh mắt đắc ý: “Thế nào tiểu sư đệ, lần
này, đáng giá không!”
Hứa Thanh thở sâu, cảm giác trên trăm vết tích hư ảo nhàn nhạt trong khư
thổ của mình, mỗi một vết đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326229/chuong-2070.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.