Mà đại thụ cũng liều hết sức lực, giờ phút này đã dầu hết đèn tắt, lộ ra vẻ
suy yếu và thoải mái.
“Đa tạ, ta đã không tiếc.”
Giữa âm thanh tang thương vọng lại, một nhánh cây quất vào phần mặt trên
thi thể Minh Phỉ. Đầu Minh Phỉ sụp đổ, chỉ có một con mắt còn tồn tại, bị nhánh
cây kia cuốn lấy, tới thẳng đến chỗ Hứa Thanh.
“Tiểu hữu, vật ta hứa hẹn đây, tặng cho ngươi.”
Từ đầu đến cuối, Hứa Thanh đa phần đều im lặng. Giờ phút này hắn vẫn im
lặng như trước. Trong khoảnh khắc một con mắt kia đến, hắn nâng tay phải lên,
Thiên Đao hiện ra, lại chém một nhát như lôi đình về phía một con mắt kia.
Thạch phá kinh thiên!*
(*Miêu tả âm thanh của đàn hạc, rung động trời đất, sau này chỉ những sự
kiện gây sốc)
Con mắt duy nhất kia sụp đổ! “Diễn đủ rồi sao?”
Hứa Thanh thản nhiên mở miệng.
Con mắt vỡ vụn thành từng mảnh, tản ra về tinh không phía dưới.
Giọng nói lộ vẻ lạnh nhạt của Hứa Thanh, vang vọng trong tinh không hư
vô này.
Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng chấn động quá lớn, chỉ bình
tĩnh nhìn nơi xa xác Minh Phỉ mất đi con mắt cùng nhánh cây quấn quanh trên
thân Minh Phỉ, còn có đại thụ toàn thân tràn ra cảm giác mục nát, như thoi thóp
kia.
“Tiểu hữu, ngươi có ý gì?”
Âm thanh tang thương đến từ Thanh Mộc, ẩn chứa suy yếu và khó hiểu,
truyền ra.
Đáp lại nó, là một thanh trường thương màu đen quấn biển lửa, hóa thành
một vệt lửa trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326199/chuong-2040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.