Nét mặt Hứa Thanh hơi kỳ quái. Ấn tượng sâu sắc nhất của hắn đối với
Thiên Mặc Tử chính là khi đối phương xưng hô người bên ngoài trong miệng,
mỗi một lần xưng hô đều khác nhau.
Cái gì mà vương bát đản, suy quỷ, cầm thú ác độc, hai con chó….
Bây giờ lại thêm tự đại điên cuồng, tiểu nhân hèn hạ.
“Nói một chút đi.”
Hứa Thanh thản nhiên mở miệng, đi thẳng về phía trước.
Mắt thấy Hứa Thanh đồng ý nghe mình nói, Thiên Mặc Tử lập tức cảm giác
tâm thần chấn động, đi nhanh mấy bước đến bên cạnh Hứa Thanh, thấp giọng
mở miệng.
“Hứa ca, mặc kệ người ngoài đồn đãi thế nào, nhưng trên thực tế Viêm
Nguyệt Huyền Thiên ta từ xưa đến nay, số lần mở ra Thần vực mà lịch sử ghi
chép chỉ có ba lần.”
“Mỗi một lần đều là một tòa Thần vực giống nhau, chỉ là vị trí xé rách khác
nhau mà thôi, lại bởi vì Thần vực ấy quá lớn, cho nên phần lớn người ngoài
không biết được việc này, còn cho là Thần vực khác nhau.”
Đôi mắt Hứa Thanh ngưng lại.
“Cùng một tòa Thần vực?”
Thiên Mặc Tử lập tức gật đầu.
“Không sai, mà toà Thần vực này, không ở trong ghi chép lịch sử của đại lục
Vọng Cổ. Nói cách khác, nó không phải được hình thành sau này, mà là… Tồn
tại tiên thiên!”
Tâm thần Hứa Thanh khẽ động. Tin tức này, rất quan trọng, cũng là điều
trước đó hắn không dự đoán được.
“Cho nên Thần vực lần này mở ra, chắc vẫn là toà Thần vực này!”
Thiên Mặc Tử thấp giọng mở miệng.
“Dù không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326171/chuong-2012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.