Tịch Đông Tử, vẫn chưa suy yếu chút nào, sở dĩ làm người ta có cảm giác
này, là bởi vì đối thủ của hắn quá mạnh! Mà vẻn vẹn là thất bại của Tịch Đông Tử, dù khiến mọi người kinh hãi,
nhưng sự rung động trong lòng vẫn có hạn, không có khả năng làm tâm thần
bọn họ chấn động không gì sánh nổi như bây giờ.
Thứ chân chính khiến bọn họ rung động, là sương mù xám mỏng manh đang
tiêu tán xung quanh Hứa Thanh, cùng bóng dáng mơ hồ giờ phút này sắp tan đi
phía sau!
Đây mới là ngọn nguồn khiến nội tâm bọn họ dâng lên sóng lớn ngập trời.
Bởi vì sương mù xám, bọn họ nhận ra nó đến từ Cửu Lê.
Còn bóng dáng kia, bọn họ không biết, nhưng cảm ứng trong huyết mạch lại
lộ ra sự thân thiết không cách nào hình dung, như là... Căn nguyên.
Ngay khi cảm giác này còn nồng đậm, Hứa Thanh khoanh chân ngồi tĩnh
tọa, chậm rãi mở ra hai mắt.
Khoảnh khắc mở ra, Vu ấn trên mi tâm hắn bỗng nhiên lấp lánh, cảm giác
Hoang Cổ của bóng hình nửa vị Tổ Vu sau lưng, càng mãnh liệt hơn, đến từ
trong huyết mạch, trong linh hồn của tất cả mọi người. Cảm giác cúng bái trong
bản năng khiến thân thể của hết thảy tu sĩ trong này đều đang run rẩy.
Phàm Thế Song như thế, Thiên Mặc Tử cũng là như thế.
Những Quỷ Xa vốn đang quỳ xuồng kia, càng truyền ra tiếng kêu rên như
tiếng khóc thút thít.
Âm thanh ấy vòng qua vòng lại, truyền khắp bát phương, khiến cho thiên
địa tràn ngập cảm giác than
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326164/chuong-2005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.