Theo lửa đèn tan biến, như có gió thổi tới, thổi tắt đốm lửa sinh mệnh cuối
cùng của Thiên Linh Tử.
Hết thảy không cam lòng đều đã trở thành dư âm.
Tất cả điên cuồng đều trở về bình tĩnh.
Đèn tắt, người cũng diệt.
Thi hài còn sót lại dưới chân núi bị sợi hồn tràn vào bên trong, hóa thành tro
bụi, tản ra trong gió, rơi vào trên ngọn núi khác…
Xung quanh, hoàn toàn yên tĩnh một lần nữa.
Khác với sự yên tĩnh lúc trước, bây giờ là… Sự tĩnh mịch vì mọi người
ngừng thở.
Vô số kinh hãi tràn ngập cùng đôi mắt đờ đẫn, dường như đã mất đi năng
lực di động, rơi vào trên ngọn núi thứ chín, rơi vào trên người Hứa Thanh từ
đầu đến cuối đều khoanh chân ở nơi đó.
“Thiên Linh Tử… Chết rồi?”
“Thiên kiêu tộc Bạch Trạch…”
“Người này, người này rốt cuộc là ai, Nhân tộc lúc nào xuất hiện thiên kiêu
như thế!”
Hồi lâu sau, âm thanh xôn xao bỗng dâng lên, bát phương nổi sóng.
“Thần thông hắn sử dụng lúc trước, hình như ta đã từng nhìn thấy trên một
cuốn sách cổ…”
“Đó là thuật pháp của Chủ tể, cần huyết mạch của Chủ tể mới có thể triển
khai!”
“Thất Đăng, U Hỏa chú!”
“Đạo của huyết mạch Chủ tể Lý Tự Hóa, một trong số những Chủ tể ở thời
kì đỉnh cao của Nhân tộc!”
Thân là một trong những tộc đàn siêu cấp của đại lục Vọng Cổ, chỉnh thể
kiến thức của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc vượt qua tộc đàn khác quá nhiều,
cho dù Hứa Thanh có triển khai thuật pháp xa xưa, nhưng vẫn bị người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326071/chuong-1912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.