Đội trưởng ngẩng đầu, ánh mắt quét qua cung điện giữa không trung.
Hứa Thanh cũng phiền, không đi để ý tới Khâu Tước Tử bái kiến mình, mà
nhìn về phía tu sĩ ánh mắt lấp lóe, lạnh giọng mở miệng.
“Để lại cấm sơn của ngươi, rồi rời đi đi.”
Hắn vừa mới nói ra lời này, tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên ánh mắt mập
mờ kia lóe lên tia sắc lạnh trong mắt. Hắn nhìn ra tu vi của Hứa Thanh chỉ là
Linh Tàng, người bên cạnh Hứa Thanh cũng như thế.
Tu vi như vậy, dù tương đương với hắn, nhưng vừa lúc là trong tu sĩ ngoại
tộc cùng cảnh giới, ít kẻ có thể ngang hàng với tu sĩ Viêm Nguyệt. Nhất là Nhân
tộc, ban đầu khi lịch luyện ở ngoại vực, hắn đã từng đi qua địa giới của Nhân
tộc, giết không ít cái gọi là thiên kiêu ở nơi đó, cũng luyện rất nhiều.
Đoạn trải nghiệm này khiến hắn rõ ràng phần lớn tu sĩ Nhân tộc đều suy
nhược.
Cho nên từ đáy lòng, hắn rất khinh miệt.
Duy chỉ có, hắn vẫn chần chờ đối với thân phận người xuất hiện này. Thế là
hắn đè xuống sát ý, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cung điện vàng kim
treo trên bầu trời cao cao, khom người cúi đầu.
“Đại nhân, cuộc đi săn lớn của tộc ta xuất hiện chuyện Thần sứ yêu cầu cấm
sơn. Đây là việc làm trái quy tắc, còn xin đại nhân định đoạt.”
Lời nói này vừa dứt, đáy lòng Khâu Tước Tử kêu vang lộp bộp. Chuyện đối
phương nhìn thấy, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy, mà chiêu hỏi ý quý tộc
Viêm Nguyệt này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326064/chuong-1905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.