Như tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống Thái Học trong một chớp mắt
này, ấm áp mà loá mắt.
Dưới đôi mày như kiếm là một đôi mắt như nước hồ thâm thúy, như sao Bắc
Đẩu trong đêm tối, lộ ra một loại thong dong và tỉnh táo siêu thoát thế tục.
Tóc dài chảy xuôi như thác nước, tung bay theo gió, mỗi một tia mỗi một
sợi đều tràn ngập lực lượng sinh mệnh cùng sát phạt quyết đoán.
Hết thảy đều khiến cho Hứa Thanh đứng trên đạo đài, chiếu sáng rạng rỡ
như ngôi sao trong bầu trời đêm.
Góc áo học sinh của hắn nhẹ nhàng tung bay như mây trôi trong thơ, ánh
vàng kim còn sót lại trên người, giống như hình ảnh phản chiếu của trăng sáng
trên mặt nước mùa thu, óng ánh, tĩnh mịch.
Mà Đế Kiếm trở về giữa tiếng rít gào, giờ phút này chậm rãi dung nhập từ
sau lưng Hứa Thanh, dù dần dần mơ hồ mà tiêu tan, nhưng sự tồn tại của nó
chính là tượng trưng cho thân phận của Hứa Thanh.
Hứa Thanh ngẩng đầu, một phương hướng hắn nhìn cuối cùng, là Nhân
Hoàng trong hình chiếu hoàng cung phía chân trời.
Khom người cúi đầu.
Dùng thân phận học sinh bái học sinh, bái Dị Tiên, lấy xuống mặt nạ, dùng
thân phận Vực tôn bái Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng im lặng, không ai biết hắn suy nghĩ điều gì, chỉ thấy hắn đang
im lặng, rồi chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Mười ba vị Thiên Vương dưới
trướng hắn, dù gương mặt từng người mơ hồ, nhưng ánh mắt bao hàm thâm ý,
phần nhiều rơi vào trên thân Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326002/chuong-1843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.