Lần thứ hai là ở quận đô quận Phong Hải, đối phương được đám tu sĩ vây
quanh, hăng hái, vạn dân bốn phía cúng bái, nhìn chăm chú.
Hứa Thanh khi đó ở trong tàn quân bên ngoài đô thành, so với hắn thì như
trời với vực. Thất hoàng tử là mây trên bầu trời, Hứa Thanh là bùn dưới đất
không người thăm hỏi.
Từ nay về sau, lần thứ ba, lần thứ tư, phần lớn như vậy.
Cho đến khi Hứa Thanh trở về từ Tế Nguyệt, hết thảy mới xuất hiện thay
đổi, hôm nay... Càng nghịch chuyển hoàn toàn.
Đây, chính là sức hấp dẫn của thời gian.
Cũng là nguyên do vì sao mà cơ duyên lại bị người khát vọng, càng là sự
phấn đấu Hứa Thanh đã đoạt được trên con đường đi tới đây.
Trước kia, Hứa Thanh hắn không phải mây, hôm nay, Cổ Việt Chương Ngạn
này lại là bùn.
Cảm thụ tương tự cũng hiện lên trong lòng Thất hoàng tử. Tất cả bình tĩnh
của hắn lúc này khó mà duy trì nổi một chút nào, đổ sụp trong khoảnh khắc, nét
mặt cũng biến đổi kịch liệt.
Trong mắt hắn, bóng dáng người đứng trên đạo đài phản bác phụ hoàng kia,
cao cao tại thượng, như mặt trời đỏ trên trời, hăng hái. Hắn và mình giống như
mây với bùn.
Cảm giác này hóa thành run rẩy và phức tạp trước nay chưa từng có, bùng
nổ từ tâm thần, tác động đến toàn thân.
Ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh, càng mang sự phẫn nộ cùng một vệt điên
cuồng.
“Ngươi là Hứa Thanh!”
Giọng nói Thất hoàng tử mang giọng khàn khàn, mở miệng nói từng chữ
từng chữ.
Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326000/chuong-1841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.